Căn Bệnh Trầm Kha Tại Việt Nam Hiện Nay: Nói Dối Và Vô Cảm
Nói dối
Nói dối là nói điều không thật: Bịa đặt, phao truyền, xuyên tạc, để nói xấu, vu khống, chụp mũ, bôi bẩn – hoặc tráo trở, đổi trắng thay đen, “nhổ rồi liếm” là thủ đoạn trong đấu trường chính trị hoặc của kẻ phản phúc, của phường vô ơn, ăn cháo đá bát, có thể xảy ra trong bất cứ xã hội nào trên thế giới.
Tuy nhiên – trong xã hội Việt Nam hiện nay, điều nầy trở thành một căn bệnh trầm kha, lan tràn khắp nước, khắp mọi lãnh vực, mọi cơ quan, mọi lứa tuổi. Bệnh dối trá đang hoành hành thống trị cả nước…
Hai mươi năm (1954-75) miền Bắc sống dưới chế độ hoàn toàn bưng bít, nhà cầm quyền Cộng Sản thường phịa ra những chuyện hoang đường như chuyện “miền Nam nghèo khổ không có chén ăn cơm”, “xe tăng địch làm bằng giấy”, “cháu ngoan bác Hồ dùng súng trường, một mình bắn hạ sáu tàu bay “con ma” của địch”v.v…, “chuyện anh hùng Lê Văn Tám”, để giáo dục nhồi nhét vào đầu trẻ con và tuyên truyền trong quần chúng.
Trẻ con in trong trí. Người lớn tin bằng lời.
Bởi vì “nói dối, nói dối mãi, người ta sẽ tin”. Câu chuyện Tăng Sâm giết người trong sách Quốc Văn Giáo Khoa Thư là một bằng chứng:
Lần thứ nhứt có người nói Tăng Sâm giết người. Mạnh mẫu không tin.
Lần thứ hai, không tin. Lần thứ ba, bà mẹ Tăng Sâm hoảng hồn bỏ chạy…
Adolf Hitler áp dụng những phương pháp trị dân trong quyển “Mein Kampf” (Mon combat) – do chính ông là tác giả: “Nói dối nhỏ, người ta không tin – nói dối lớn, nói mãi, người ta sẽ tin”.
Nói dối, gian trá, lừa dối đã được các chế độ Cộng Sản thế giới nghiên cứu đến mức tinh vi… được nâng lên hàng quốc sách trị dân.
Ông Hà Nhân Văn – một nhân sĩ tại hải ngoại nhận xét về sự nói dối của chế độ Cộng Sản: “Nói láo không ngượng miệng, không biết hổ thẹn, không biết liêm sỉ. Nói láo như là một phản ứng của con chó Pavlov, để ngụy tạo sự ”tự nguyện” là sở trường.
Nhưng khi bị lật tẩy, thực tế được phơi bày thì phải sử dụng phương án 2, là bạo lực. Bỏ sở trường, dùng sở đoản”.
Vua nói dối, quan nói dối – dân cũng phải nói dối – nói dối từ trên xuống dưới – nói dối ở mọi cấp, mọi ngành – nói dối trong học đường, ngoài xã hội, trong sự đối xử với nhau.
Nói dối để làm ăn, để giao dịch – để thăng quan tiến chức, cả đến trong sự đối xử nhau trong cuộc sống hằng ngày.
Trong một xã hội, mọi người đều nói dối, mà mình ngay thật, thì thật khó sống? Rốt cuộc người ngay thật nhất cũng phải nói dối – nói dối để sống còn.
Về chuyện nầy, ông Khổng có nói một câu nói rất hay:
“Ở chung với người bất lương thì như đi vào chợ cá ươn, lâu mà chẳng biết hôi tanh vì mình đã hóa hôi tanh rồi vậy“.
Sống trong một xã hội nói dối, lâu ngày mình cũng thành người nói dối mà không biết, vì mình đã hóa người nói dối rồi!
Xã hội Việt Nam bây giờ – “giả dối lên ngôi, đạo dức suy đồi”- đến ông Bộ Trưởng Giáo Dục Nguyễn Thiện Nhân cũng phải lên tiếng công nhận “Đạo đức trong gia đình Việt Nam đồng nghĩa với sự dối trá”.
Thầy dối trá thầy, trò dối trá trò – quản lý giáo dục báo cáo láo, nạn mua bằng bán bằng, bán đề thi, mua quan bán tước hiện đang là một đại họa cho nền giáo dục Việt Nam.
Thậm chí đến trong gia đình cha con, chồng vợ cũng dối nhau, vì không tin nhau, nói dối như phản ứng của con chó Pavlov.
Việc chính trị hóa nền giáo dục đã tạo cơ sở cho sự DỐI TRÁ đang làm bá chủ đất nước.
Xin hãy nghe những nhà trí thức, nhà văn, nhà báo, bloggers, diễn đàn trên mạng trong nước lẫn ngoài nước, các đài quốc tế RFA, RFI, BBC…
Nói láo từ A tới Z
Hầu hết những trí thức, nhà văn, nhà giáo có lương tâm, những ai còn nghĩ đến tiền đồ Tổ Quốc Việt Nam, đều lên tiếng về một xã hội dối trá đến cùng cực: Giả dối từ A đến Z:
Ông Giáo Sư Trần Kính Nghị từ Hà Nội mỉa mai: “Ở Việt nam, mọi thứ đều giả, chỉ có nói dối là thật”.
Một giáo sư khác từ Huế – ông Hà Văn Thịnh, nói: “Tình trạng giả dối ở Việt Nam lan tỏa từ A đến Z. Trong bản chất, xã hội Việt Nam có sự giả dối, ích kỷ, vô cảm và tàn nhẫn. Đó là những biểu hiện văn hóa Việt Nam hiện nay. Người ta giả dối từ A đến Z, từ trên xuống dưới, ai muốn làm gì thì làm, ai muốn lừa sao thì lừa, muốn tự tung, tự tác hay ăn cướp thế nào đó vẫn được”
Căn bệnh trầm kha
Nói dối đã trở thành căn bệnh trầm kha.
Nhà văn Nguyên Ngọc không giấu được sự cảm xúc của mình:
“Một trạng thái chán chường sâu sắc và mênh mông về đạo đức xâm chiếm mọi người.
Tâm trạng chán chường trước sự sa sút về đạo đức phát sinh từ một căn bệnh cứ vây kính quanh mình, va vào đâu cũng gặp, dưới mọi kiểu, trắng trợn hay tinh vi – ĐÓ LÀ SỰ GIẢ DỐI”.
Tôi cho rằng căn bệnh nặng nhứt, chí tử nhất, toàn diện nhứt của xã hội ta là BỆNH GIẢ DỐI”.
Trong một tham luận nổi tiếng của nhà văn Trần Mạnh Hảo đọc tại Đại Hội Nhà Văn lần thứ XIII – ông nói rằng:
“Ông cha chúng ta đã đánh thắng giặc Hán, Đường, Tống, Minh, Thanh, để bảo vệ đất nước. Tất cả các thứ giặc kể trên cộng lại cũng không ghê gớm bằng giặc NÓI DỐI đang tàn phá Tổ Quốc, giống nòi ta”.
Nhiều đảng viên, tuổi đảng cao hơn tuổi hai cuộc chiến tranh tại Việt Nam, đặc biệt là ông Nguyễn Khải, cuối đời rất đau xót mà phải lên tiếng về sự dối trá toàn diện của xã hội Việt Nam trong quyển sách “Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất”: “Nói dối hiển nhiên không cần che đậy (bỏ một đoạn).
Nói dối lem lém, nói dối lì lợm nói không biết xấu hổ, không biết run sợ vì không có ai hỏi lại”.
Tướng Trần Độ cũng nhận xét về xã hội Việt Nam hiện nay:
“Đặc điểm bao trùm chế độ chính trị xã hội hiện nay là NÓI LÁO – nói một đàng làm một nẻo.
Lãnh đạo lừa dối, Đảng lừa dối, cán bộ lừa dối, làm ăn giả dối, giáo dục giả dối, đến gia đình cũng lừa dối mhau ”(Trần Độ – Nhật Ký Rồng Rắn)
Tại sao?
Tất nhiên – phải do nhiều nguyên nhân đến từ nhiều phía: Theo nhận xét của tác giả Đại Nghĩa (Danlambao):
“Do chính Hồ Chí Minh mang con vi trùng bệnh hoạn từ chủ nghĩa Cộng Sản quốc tế về truyền bá trong đất nước ta”.
Và do sách lược của Đảng Cộng Sản (Ban Tuyên Giáo Trung Ương) chủ trương: Kiểm soát toàn bộ đời sồng tinh thần của nhân dân bằng một bộ máy tuyền truyền tinh vi có hệ thống – biến thái nhân dân thành con người XHCN, viết lại lịch sử bằng sử quan Cộng Sản, hủy diệt đạo đức truyền thống của tổ tiên và thay thế bằng văn hóa duy vật, tôn sùng lãnh tụ, vinh danh “anh hùng lao động”, đề cao “đạo đức Cách Mạng”, “yêu nước là yêu Xã Hội Chủ Nghĩa, yêu nước là yêu Đảng“, tẩy não, cải tạo mọi tầng lớp nhân dân.
Để thực hiện chánh sách trên – bộ máy tuyên truyền phải sử dụng vũ khí nói dối, bóp méo lịch sử để nhào nặn ra con người Xã Hội Chủ Nghĩa.
Thực trạng xã hội hiện nay là đạo đức truyền thống gần như bị hủy diệt. Cảnh nhiễu nhương hỗn loạn, đạo đức suy đồi là kết quả của sách lược hủy diệt văn hóa cũ của chế độ Cộng Sản.
Ngoài ra, để củng cố bộ máy độc tài, trị dân có sách lược, các lãnh tụ Cộng Sản đều nằm lòng tư tưởng của hai tác phẩm nổi tiếng sau đây:
“The Prince” của Niccolo Machiavelli, xuất bản năm 1613, Machiavelli viết: “Vì con người vô ơn hay thay đổi, phản phúc khi có quyền lợi, hèn nhát và tham lam, nên tạo sự sợ hãi thì an toàn hơn là tạo sự yên thương”.
Theo tác giả, phép trị dân không thể dùng tình thương để cảm hóa vì con người thường vô ơn và hay phản phúc, nên phải dùng bạo lực sắt máu cho dân sợ hãi mà phục tùng.
Bạo lực phải đi đôi với nói dối. Nói dối phải đi kèm với sự bưng bít và bạo lực. Nói dối không đi kèm với hai điều kiện nầy thì nói dối dễ bị khám phá, bị lật tẩy và vô hiệu.
Bạo lực mà không nói dối thì chỉ là bạo lực của chế độ độc tài phong kiến, dễ bị lật đổ.
Muốn cho dân tin thì phải nói dối. Và “Phải làm cho dân vừa yêu, vừa sợ.
Nếu không thể làm cho dân yêu mến thì cũng phải tuyệt đối duy trì nỗi sợ hãi, để họ không bao giờ có ý nổi loạn.
Đảng ta luôn luôn biến động thay đổi không ngừng, biết bù đắp khiếm khuyết, che giấu yếu điểm, phô trương sức mạnh và vô cùng linh động làm lan tỏa chân rết đến mọi ngõ ngách của xã hội, kiểm soát cái dạ dày lẫn linh hồn của nhân dân” (bài nói chuyện trong buổi họp kiều vận cùa một cán bộ cao cấp tại hải ngoại). Nguồn: Việtland.
“Mein Kampf” (Mon Combat) xuất bản ngày 18-Juillet 1925 tại Đức và 1934 – do dịch giả André Calmettes, nhà xuất bản Les Nouvelles Editions Latines Paris, ấn hành 1934.
Sách được dịch ra 16 thứ tiếng và bán được từ 1924 đến 2008 là 80.000.000 quyển. (Nguồn: Vikipedia).
Theo đó, Hitler sử dụng những phương pháp tẩy não con người, để bắt con người phải phục tùng tuyệt đối.
Một phương pháp đặc biệt trong sách lược trị dân là nói dối: “Cứ nói dối, nói dối mãi, người ta sẽ tin”.
Vì muốn nắm quyền lực lâu dài, hai tác phẩm trên đây chắc chắn là sách gối đầu giường của các lãnh tụ Cộng Sản thế giới.
Ngoài ra – các nhân vật lịch sử nổi tiếng độc tài như Napoleon đệ nhứt, tàn bạo như Tần Thủy Hoàng, tài ba như Ngô Khởi, Quản Trọng và ghê gớm như Vệ Ưởng – một kỳ tài, tác giả của “Ngũ Gia Liên Bảo” và hình luật tố cáo nhau vô cùng tàn khốc đời Chiến Quốc – chắc chắc sẽ được Mao Trạch Đông nghiên cứu rút tỉa những phương sách và kinh nghiệm trị dân bằng bạo lực và nói dối.
Nhìn lại các chế độ Cộng Sản Liên Sô, Nam Tư, Đông Âu, Trung Quốc, Bắc Hàn v.v… sách lược trị dân đều là NÓI DỐI VÀ BẠO LỰC. Đảng Cộng Sản Việt Nam không là một ngoại lệ, cũng rập khuôn Cộng Sản Trung Quốc và Liên Sô.
Chính cựu Tổng Bí Thư M. Gorbachev xác nhận: “Tôi đã bỏ nửa cuộc đời đi theo lý tưởng Cộng Sản, nhưng hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng CS chỉ biết nói dối và truyên truyền”.
Còn ai biết rõ Cộng Sản hơn ông Trùm Cộng Sản Liên Sô?
Lê Quốc
Đỗ Hứng gởi