Thông tin
Các bài mới
Khi mới vào chùa, bút giả nghe được một truyền thuyết bao hàm ẩn ý, mà không biết có đúng với nguyên ngữ chăng, và phát xuất từ đâu? Câu ấy là: "Phật cao nhứt xích, ma cao nhứt trượng, Phật cao nhứt trượng, ma cao quá trượng đầu, Phật cao siêu quá trượng đầu, ma quy hàng Phật." Ý nghĩa câu này là: "Phật cao một thước, ma cao một trượng. Phật cao một trượng , ma cao khỏi đầu trượng; nếu Phật cao vượt khỏi đầu trượng nữa, ma sẽ quy hàng Phật." Suy gẫm theo câu trên, người tu phải làm sao cho ông Phật của mình cao hơn con ma, nếu chẳng thế tất bị ma chướng đánh đổ.
Xuất gia là gì và để làm gì? Người ta cứ nghĩ rằng những người xuất gia là đi vào ngõ cụt cuộc đời, xuất gia xem như là chấm hết rồi. Có người nghĩ xuất gia là cách tiêu cực, trốn đời, yếu đuối, không có đường nương tựa nên đi tu, cho rằng những người đi tu là những người bi quan. Vậy sự thật là xuất gia để làm gì? Hiểu về hai chữ xuất gia Xuất gia theo nghĩa đen là ra khỏi nhà. Nhưng đầy đủ thì xuất gia mang ba ý nghĩa chính: Xuất thế tục gia: chỉ cho người đó quyết lòng vứt áo ra đi, từ bỏ những tình cảm, những lòng thương yêu thân bằng quyến thuộc của mình, chấp nhận ra đi và ra đi tìm đạo, chân lý, con đường chân lý, hay để phụng sự.
Tôi gặp lại anh trong 1 dịp rất tình cờ . Mùa Hè năm 2008 , vợ chồng tôi cùng mấy người bạn trên đường từ thác Niagara trở lại New York bằng chiếc mini-van , ghé lại thành phố Buffalo để tìm mua 1 hộp thuốc nhỏ mắt. Đến quầy Pharmacy trong 1 cửa hàng Target , tôi may mắn gặp 1 dược tá người Việt . Nếu không nhìn kỹ cái bản tên trên nắp túi áo và với cái tên khá đặc biệt, chắc chắn tôi không thể nào nhận ra anh, người tù binh , đã bị Đại Đội Trinh Sát của đơn vị tôi bắt trong 1 cuộc hành quân thám sát bên bờ Sông Ba , nằm trong địa phận quận An Túc ( An Khê ) vào giữa tháng 02/1972.
1. Ca sĩ Madonna từng nhổ nước bọt vào mặt một bà cụ, lập tức tòa án Liên bang phán quyết cô phải bồi thường 5 triệu đô-la Mỹ cho bà lão. Quan tòa nói, sở dĩ mức phạt nặng như vậy không phải bởi miếng nước bọt đó đã mang đến tổn thương lớn ngần nào cho bà cụ. Lý do là với những người có tiền như Madonna nếu chỉ phạt bồi thường 50 ngàn đô-la, lần sau cô ấy chắc chắn sẽ tái phạm. Có thể cô ấy cũng sẽ gây tổn thương cho hơn 10 người khác nữa.
1- Sống khiêm cung đạo đức: Điều chúng ta dễ dàng bắt gặp nhất ở người có sự tu dưỡng là đức hạnh và phẩm giá đáng kính trọng. Người càng có sự hàm dưỡng sâu sắc về tâm hồn, sẽ càng hiểu rõ cách đối nhân xử thế. Họ luôn giữ vững đức tính khiêm nhường, kính trên nhường dưới, không tự mãn về những gì mình có, không kiêu ngạo về những gì mình làm, luôn cẩn thận gìn giữ những giá trị mà mình nhận được. Vì vậy mà cổ nhân mới nói rằng: “Đất hạ thấp thì thành biển, người biết hạ mình mới là bậc trí nhân”.
Người ta đã sinh ra thì tất sẽ chết. Nên mọi người đều rất quan tâm và đa số sợ chết. Do đó sinh ra các triết nhân và triết thuyết về cái chết, các thánh nhân và tôn giáo về thiên đàng, địa ngục, các mê tín dị đoan về ma quỷ. Chúng tôi cũng như mọi người thường suy nghĩ về Cái chết, về Linh hồn, về Cõi đời sau khi chết, nhưng hơi nhiều hơn mọi người. Tôi, Bùi Duy Tâm, sinh ra trong một gia đình ba đời theo Đạo Thiên Chúa, đã đọc Thánh Kinh (Cựu Ước và Tân Ước) ba lần, đi nhà thờ rất đều mỗi sáng chủ nhật cho đến năm 30 tuổi.
1. Quỷ hỏi: “Sống thế nào gọi là cao thượng nhất?” Đức Phật trả lời: “Sống với trí tuệ gọi là cao thượng nhất” . Trí tuệ là gì? Trí tuệ là sự minh mẫn, người có trí tuệ thường hay nghĩ tới điều hay lẽ phải, tìm cách và tạo ra những gì mới lạ cho đời sống thêm tốt đẹp, từ vật chất đến tinh thần, do đó, Ngài bảo “Sống với trí tuệ gọi là cao thượng nhất”. 2. Quỷ hỏi: “Làm sao vượt qua trùng dương?” Đức Phật bảo: “Nhờ sức kiên trì vượt trùng dương.” Trùng dương là biển cả, biển lớn, sức kiên trì là giữ vững một lòng không thay đổi, kiên nhẫn, kiên chí, kiên cường, kiên quyết, thì vượt trùng dương không khó, ví như người muốn giải thoát phải kiên trì tu hành mới giải thoát được vậy.
Pháp âm
Pháp thoại
TÌM KIẾM
- Học chú Lăng Nghiêm tức là có hóa thân của Phật. Không những là hóa thân, mà còn là hóa Phật trên đỉnh đầu của Phật, hóa thân trong hóa thân của Phật. Do đó đây là chỗ mầu nhiệm không thể nghĩ bàn của chú Lăng Nghiêm. Nếu có người có thể trì tụng chú Lăng Nghiêm thì trong phạm vi 40 dặm sẽ chẳng có tai nạn, nguy hiểm sẽ biến thành an ổn.
- Sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỷ thuật sẽ đưa người ta tới tử vong ngày càng nhiều. Thậm chí toàn thể nhân loại có thể bị hủy diệt. Nếu nhân loại hủy diệt hết thì khoa học, triết học có ích gì?
- Muốn tiêu trừ tất thảy mọi tai nạn, mình cần phải nghiên cứu chân lý của nhân sinh. Một khi hiểu rõ chân lý trong đời sống hàng ngày rồi thì mình mới có thể hiểu nguồn gốc của những tai nạn ấy.
- Chí công vô tư thì mới là chánh pháp. Có lòng ích kỷ tự lợi thì là tà pháp.
- Ðừng cần để ý tới cảnh giới là thật hay giả, chỉ có sự dụng công của bạn mới là thật. Nếu bạn chân chính thấu hiểu thì bạn chẳng chấp trước vào bất kỳ thứ gì, cảnh giới gì.
- Từ kiếp vô thỉ tới nay, trong thức A Lại Gia hay thức thứ tám của mình, chủng tử gì cũng có. Khi tâm bạn yên tĩnh thì chúng hiện ra cho thấy. Ví như nước đục, bạn cứ quấy động nó hoài thì nó sẽ chẳng lắng trong. Nếu để yên một chỗ không xáo động, bụi bặm cặn bã từ từ lắng xuống, nước sẽ trong.
- Trẻ thơ không phải sinh ra là hư xấu đâu. Chỉ bởi vì chúng không được dạy dỗ mà ra. Vì thế, làm cha mẹ, phải coi việc giáo dục con cái là cấp thiết quan trọng nhất. Cho dù kiếm thật nhiều tiền cũng không có giá trị bằng dạy con cho tốt.
- Tham thiền tốt nhất là không có cảnh giới. Không có gì hết, chỉ là không. Các bạn lúc ấy chớ có sợ cũng chớ sinh vui mừng. Sợ hay vui đều làm bạn dính vào ma, như đã nói trong phần 50 ấm ma của Kinh Lăng Nghiêm. Do đó bạn cần nên hiểu để không bị cảnh giới làm động tâm. Cần nhất là bạn không được chấp trước.
- Muốn phát tâm bồ đề thì bạn phải nghe giảng kinh cho nhiều. Một khi hiểu Phật pháp thì tự nhiên bạn sẽ biết cách phát tâm bồ đề.
- Mình nên mở rộng tầm nhìn, khoáng đại tâm tư suy nghĩ. Ðừng nên chỉ biết có mình, hoặc chỉ biết có gia đình mình, đất nước mình. Phải để tâm lượng rộng mở trùm khắp hư không, biến hết pháp giới. Mình phải suy nghĩ lợi ích cho toàn nhân loại, không nên chỉ tính toán cho riêng cá nhân mình.
- Nếu bạn chẳng có tâm đấu tranh thì sẽ đoạn tuyệt vãng lai với loài A Tu La. Nếu bạn không có tâm tham lam thì sẽ đoạn tuyệt qua lại với loài súc sinh thú vật.
- Làm sao để có niềm vui? Nơi tự tánh phải thường cảm thấy đầy đủ. Rằng: Biết đủ thì thường vui, nhẫn nại thì an ổn.
- Tiền là thứ dơ bẩn nhất. Nếu bạn gần gủi với nó quá nhiều thì bạn dính bụi trần. Nếu bạn chẳng cần tiền bạc thì thật trong sạch nhất; bạn có thể nhảy ra khỏi vòng bụi bặm.
- Người công dân chào cờ, là bày tỏ lòng cung kính đối với đất nước, với tổ quốc. Tượng Phật thì đại biểu cho đức Phật. Do đó mình lễ lạy tượng Phật để tỏ bày lòng cung kính với Phật.
- Ma mà sở dĩ thành ma là vì nó có tâm tranh hơn thua, háo thắng. Có thơ rằng: Tranh là tâm háo thắng, ngược lại với đường tu, nó sinh bốn tướng chấp, thì sao đắc tam muội? Khi ma không tranh được bậc nhất thì nó sinh lòng sân hận, tâm đố kỵ, tâm chướng ngại cản trở. Do đó ai có tư tưởng và hành vi như thế đều là ma. Vĩnh viễn không thể thành Phật.
- Người tín đồ Phật giáo không nên đi du ngoạn quá nhiều! Dùng thời gian du ngoạn ấy để nghiên cứu Phật lý, bạn xem, không phải là tốt sao? Có thể dùng thời gian ấy tụng kinh, niệm chú, lạy Phật, càng tốt hơn.
- Phá thai là việc rất nghiêm trọng. Phá thai là một trong những nhân tố tạo ra nhiều bịnh khó trị, tai nạn khủng khiếp thời nay. Bạn nghĩ xem: Một sinh mạng chưa ra đời đã biến thành oan hồn. Con quỷ nhỏ ấy tới đâu cũng đòi mạng, thì xã hội làm sao an ninh đặng. Những con quỷ nhỏ ấy chỉ có các vị đạo hạnh, không tham tiền tài mới có thể siêu độ chúng.
- Ở đây mình niệm Phật thì điện thoại của đức A Di Ðà Phật sẽ reo.
- Các em trẻ! Các em biết căn bản của việc làm người là ở đâu chăng? Là ở nơi tám đức hạnh:
- Hiếu (hiếu thảo, cung kính với cha mẹ)
Ðể (tình anh em chân thành đùm bọc, nhường nhịn lẫn nhau)
Trung (lòng trung thành với chân lý và lý tưởng)
Tín (sự đáng tin cậy, đáng tín nhiệm trong lời nói và hành động)
Lễ (xử thế một cách lễ phép, lịch sự và đứng đắn)
Nghĩa (biết theo chân lý, quên mình vì chân lý, vì nghĩa vụ cao thượng)
Liêm (không tham lam, ăn hối lội, làm việc tồi bại trái lương tâm để tự lợi)
Sĩ (lòng hổ thẹn với lương tâm, với thánh hiền khi làm quấy)
- Không nên chấp lầm rằng thân này thật là thân của ta. Bây giờ đã gặp Phật pháp, được thiện tri thức chỉ điểm cho pháp môn niệm Phật, mình phải dốc lòng hết dạ niệm Phật, tu hành để được giải thoát.
- Tu thì lúc nào cũng phải chuyên tâm nhiếp niệm. Không thể buông lung, dù trong tích tắc.
- Người ngu thì chẳng biết nhân quả lợi hại ra sao. Cứ tùy tiện làm bậy, cho đến không tin rằng có nhân quả, hủy báng nhân quả. Kẻ có trí huệ thì biết sự lợi hại của luật nhân quả cho nên sợ làm sai trái trong vòng nhân quả. Bất luận làm việc gì mình cũng nên suy nghĩ ba lần rồi hãy làm.
- Người đời nay không biết được tiền nhân hậu quả của việc trước mắt. Hệt như người mù cởi ngựa đui đi trật đường, mà tự mình chẳng hay biết. Gia đình, quyến thuộc (là chỗ ràng buộc) nhưng họ cho rằng đó là chỗ ân ái thân thiết. Do đó họ không thể nhìn thủng, buông xả. Thật ra thế giới này thật là chỗ vô cùng thống khổ.
- Do sát sinh nên oán khí kết tụ, tràn đầy vũ trụ, rồi dẫn tới đủ thứ tai nạn. Nếu người ta không sát sinh mà phóng sinh, không ăn thịt bất kỳ chúng sinh nào thì những tư tưởng bạo lực ác ôn sẽ tiêu trừ. Vì sao có những người hung tợn, bạo động, dữ dằn? Là bởi do họ ăn thịt. Ăn thịt làm tăng thêm dục vọng, tăng thêm tánh nóng nảy, không còn chút từ bi.
- Giới luật là sinh mạng của người tu hành.
- Mình tu thì phải dốc thân thực hành, dựa vào công phu chân thật. Ðừng nên tìm danh, kiếm lợi. Cũng chớ tự mình quảng cáo. Mình phải học tinh thần hộ trì đạo tràng, giáo hóa chúng sinh của bốn vị Bồ Tát Văn Thù, Phổ Hiền, Quán Âm, Ðịa Tạng.
- Trong đạo Phật, thường nghe đến câu: Bần tăng! Bần tăng (thầy nghèo)! Chẳng hề có: Phú tăng! Phú tăng (thầy giàu)!
- Tại sao có người ngủ gật lúc ngồi thiền? Tại tâm cầu pháp không chân thật. Nếu thật có chân tâm cầu đạo, thì tuyệt đối bạn không thể ngủ gật.
- Nếu bạn có thể sửa đổi thói quen ăn, mặc, ngủ nghỉ, làm việc thì bạn mới là vô tâm đạo nhân.
- Cả nhân loại trên thế giới ai cũng có đau khổ. Nhưng phải cần có một vị đại trí huệ tới thức tỉnh, nhắc nhở mỗi người sự đau khổ ấy. Từ đó mỗi người mới biết tìm cầu sự khoái lạc chân chính.
- Người trên đời nhận lầm cái khổ làm niềm vui.
- Ở nhà thì có một chiến tranh nho nhỏ. Trong nước thì chiến tranh lớn hơn. Trên thế giới thì là đại chiến. Mình phải dẹp tan tranh chấp nhỏ trước hết. Rồi sau, trừ đi cuộc chiến lớn hơn. Khi đó tự nhiên đại chiến sẽ chẳng phát sinh.
- Tất cả chúng sinh là người trong cùng một gia đình với mình. Vũ trụ là thân thể. Hư không là trường đại học. Tên của ta thì vô hình tướng. Công năng của ta là lòng từ bi hỉ xả.
- Phật giáo không hề có pháp làm phát tài.
- Vì sao không khí bây giờ bị ô nhiễm? Vì đa số người ta không biết tu hành, không biết cách làm không khí trong sạch nên nó càng ngày càng ô trược.
- Người tu có thể dùng phương pháp điện liệu để làm không khí hết độc, hết ô nhiễm. Phương pháp này là gì? Là tỉnh tọa. Từ trong tỉnh tọa bạn có thể phóng ra ánh sáng trí huệ. Ánh sáng trí huệ này chính là điện liệu. Nó có công năng tẩy trùng, làm cho không khí hỗn trược trở nên thanh khiết. Ðây gọi là điện liệu bịnh độc của thế giới.
- Vì sao Phật muốn độ chúng sinh? Bởi vì ngài thấy: Tất cả người nam là cha của ta, tất cả người nữ là mẹ của ta. Bởi vì cha mẹ của ngài ở trong lục đạo luân hồi chịu khổ do đó bất luận thế nào ngài cũng phải độ họ, với hy vọng rằng họ sẽ được ly khổ đắc lạc.
- Ða số người ta chỉ biết làm ăn nhỏ, chẳng biết làm ăn lớn. Vì sao? Bởi vì họ không có đủ hai thứ: Một, vốn liếng thiện căn không đủ; hai, kinh nghiệm trí huệ không đủ. Do đó họ không thể làm lớn, phát triển mạnh. Thế nào là chuyện làm ăn lớn? Tức là chuyện lớn xuất ly sinh tử luân hồi trong tam giới.
- Vọng tưởng thì như biển cả, vốn xưa nay gió im sóng lặng. Nhưng một khi gió nổi thì sóng khởi. Sóng là do gió dấy lên. Nghĩa là khi gió nghiệp dừng thổi thì biển vọng tưởng sẽ im lặng. Làm sao để gió nghiệp dừng lặng? Ðừng tạo nghiệp ác. Rằng: Không làm những chuyện ác, làm toàn những việc thiện.
- Nếu bạn còn thích đẹp đẻ, xinh xắn, mỹ quan thì hẳn thói quen (ham sắc) chưa trừ.
- Nếu bạn còn thích ăn ngon, thích mùi vị thì thói quen (ham ăn) chưa trừ.
- Nếu bạn còn thích trú ngụ chỗ sung sướng, ngủ chỗ êm ái, thì thói (thích hưởng thụ) chưa trừ.
- Các bạn nên biết: Chùa chiền nào xây ra, trãi qua một thời gian, cũng sẽ hoại diệt. Tháp miếu trãi qua nạn lửa rồi cũng bị thiêu hủy. Chỉ có tỉnh tọa (ngồi yên lặng tu hành) - nghĩa là tu hành thành tựu Phật Pháp Tăng, Tam Bảo của tự tánh - tới mức đạt được công đức vô lậu, thì đó mới là thứ vĩnh viễn thường trụ. Lúc ấy bạn không sợ bị mưa gió, lửa đốt, bảo táp nữa. Do đó công đức vô tướng (do tu hành với định lực mà không chấp ngã) thì thù thắng hơn công đức hữu tướng (do làm phước với tâm tán loạn, và với sự chấp ngã).
- Nổi nóng, bực dọc trong lòng mà không dám nói ra, đó là một biểu hiện của sự sân giận.
- Người tu nên dùng đức hạnh để cảm hóa kẻ khác. Không nên dùng thế lực đàn áp người ta. Ðối với ai mình cũng nên nói lời nhã nhặn, đầy đạo lý khiến họ tâm phục, khẩu phục.
- Khi quản lý việc ăn uống của đại chúng, người phụ trách phải biết điều hòa việc ăn uống thì mới tạo công đức. Nếu không biết điều hòa cho hợp lý, tùy tiện cẩu thả thì sẽ tạo tội nghiệp. Hợp với phép tắc thì có công; không hợp phép tắc thì có lỗi. Cẩn thận không phí phạm thực phẩm thì có công. Phung phí thực phẩm thì có lỗi.
- Trung đạo thì không có vui, buồn, giận, sợ, yêu, ghét, dục vọng. Nếu trong bảy thứ tình cảm trên mà chẳng dậy sóng, thì bên trong lòng bạn sẽ chẳng có vọng tưởng, bên ngoài cũng chẳng tham cầu truy đuổi. Khi trong ngoài thân tâm đều thanh tịnh thì đó chính là cảnh giới của tánh định.
- Bảy thứ tình cảm thì hệt như sóng cồn trên biển cả. Nếu sóng dậy ba đào thì thuyền bè ắt lật chìm. Nếu gió ngừng sóng lặng thì thuyền sẽ an bình cập bến. Bởi vậy người tu phải thấu rõ bảy thứ tình cảm ấy. Không phải hiểu ý nghĩa của nó là đủ, mà là phải có năng lực khống chế sự dẫn dụ của nó, điều phục không để chúng tác quái. Nếu không bị bảy thứ tình cảm ấy làm lòng rung động thì mới gọi là tánh định.
- Khi việc tới thì mình ứng tiếp nó, nhưng không có chút tâm phan duyên mới được. (Tâm phan duyên là tâm leo trèo như khỉ, so đo, tính toán ích kỷ; luôn tìm kiếm lợi lộc, tìm kiếm móc nối, không ngừng suy nghĩ kế sách cho mình, vì mình). Khi việc xong rồi thì chẳng lưu dấu tích gì trong tâm, để lòng trong sạch. Mình nên thấu rõ rằng ba tâm thái về quá khứ, hiện tại và tương lai đều không thể giữ được. Sau khi thấu hiểu rồi mình hãy theo đó mà tu trì thì mới thật sự hiểu Phật pháp.
- Ðiều tối kỵ trong lúc tu học là có đầu mà không có đuôi, đi nửa đường rồi bỏ dỡ. Như vậy thì công phu đã làm sẽ bỏ ngang, không thể tiến bước về phía trước. Rốt cuộc sẽ chẳng cách gì tới được kho tàng quý báu.
- Bạn nên nhớ: Làm gì cũng phải có đầu có đuôi. Không nên bị ngoại cảnh làm động tâm khiến bạn thối thất chí nguyện. Bạn phải lập chí nguyện chắc như đá, vững như đồng, không để nghịch cảnh làm rung động, quên mất tâm bồ đề.
- Người học Phật thì nên tin nhân quả vì nhân quả thì không sai một mảy may. Không nên lầm lẫn trong quá trình gieo nhân, gặt quả; cũng không nên hủy báng rằng chẳng có nhân quả. Mình nên hiểu: Nhân quả là định luật ngàn đời bất biến.
- Những người cùng trú ngụ trong chùa Vạn Phật thì phải tôn kính lẫn nhau. Không nên thúc thủ bàng quan thờ ơ với mệnh hệ của kẻ khác. Mình nên học tinh thần của chư Bồ Tát: Khi các ngài thấy chúng sinh thọ khổ trong chốn lửa bỏng, nước dìm, các ngài cảm giác như chính các ngài thọ khổ vậy. Do đó các ngài mới tìm cách để chúng sinh ra khỏi biển khổ.
- Mình biết một chút thì tu một chút. Cứ tích tiểu thành đại, tụ cát thành tháp, khi công phu đủ thì sẽ thành tựu.
- Mình không nên bỏ lỡ thời gian cơ hội quý báu, không nên cô phụ lòng kỳ vọng của thầy bạn: Hãy dũng mãnh tinh tấn tu đạo vô thượng, sớm thành Phật đạo.
nh điển hình
Kinh sách mới
Chú Lăng Nghiêm là Chú quan trọng nhất, hơn hết thảy trong các Chú. Bao gồm hết thảy thể chất và diệu dụng của Phật Pháp. Chú này chia làm năm bộ : Kim Cang bộ, Bảo Sinh bộ, Liên Hoa bộ, Phật bộ và Nghiệp bộ. Năm bộ Kinh này thuộc về năm phương : 1. Kim Cang bộ : Thuộc về phương Ðông, Ðức Phật A Súc là chủ. 2. Bảo Sinh bộ : Thuộc về phương Nam, Đức Phật Bảo Sinh là chủ. 3. Phật bộ : Thuộc về chính giữa, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni là chủ. 4. Liên Hoa bộ : Thuộc về phương Tây, Đức Phật A Di Ðà là chủ. 5. Nghiệp bộ : Thuộc về phương Bắc, Đức Phật Thành Tựu là chủ.
Nếu người không có căn lành, thì đừng nói đến tụng niệm, dù ba chữ « Chú Lăng Nghiêm » cũng không nghe được, cũng không có cơ hội nghe được. Các vị bây giờ dùng máy vi tính tính thử xem, dùng thần não của bạn tính thử xem, hiện tại trên thế giới nầy, người tụng Chú Lăng Nghiêm nhiều, hay là người không biết tụng Chú Lăng Nghiêm nhiều ? Người nghe được tên Chú Lăng Nghiêm nhiều ? Hay là người không nghe được tên Chú Lăng Nghiêm nhiều ? Cho nên các vị đừng xem mình là người rất bình thường, bạn đã nghe được Phật pháp, đây đều là trong vô lượng kiếp về trước đã từng gieo trồng căn lành, đắc được diệu pháp thâm sâu vô thượng, các vị đừng để pháp môn nầy trôi qua.
Bộ Kinh Hoa Nghiêm nầy còn gọi là Kinh Pháp Giới, cũng gọi là Kinh Hư Không, tận hư không khắp pháp giới, chẳng có một nơi nào mà chẳng có Kinh Hoa Nghiêm ở đó. Chỗ ở của Kinh Hoa Nghiêm tức cũng là chỗ ở của Phật, cũng là chỗ ở của Pháp, cũng là chỗ ở của Hiền Thánh Tăng. Cho nên khi Phật vừa mới thành chánh giác, thì nói bộ Kinh Hoa Nghiêm nầy, để giáo hoá tất cả pháp thân Ðại Sĩ . Vì bộ Kinh nầy là Kinh vi diệu không thể nghĩ bàn, do đó bộ Kinh nầy được bảo tồn ở dưới Long cung, do Long Vương bảo hộ giữ gìn. Về sau do Ngài Bồ Tát Long Thọ, xuống dưới Long cung đọc thuộc lòng và ghi nhớ bộ Kinh nầy, sau đó lưu truyền trên thế gian.
Bấy giờ, Thiện Tài đồng tử ở chỗ Dạ Thần Hỉ Mục Quán Sát Chúng Sinh, nghe môn giải thoát Phổ hỉ tràng, tin hiểu hướng vào, biết rõ tuỳ thuận, suy gẫm tu tập. Nhớ hết những lời dạy của thiện tri thức, tâm không tạm xả, các căn chẳng tán, một lòng muốn gặp được thiện tri thức. Siêng cầu khắp mười phương không giải đãi. Muốn thường gần gũi sinh các công đức, đồng một căn lành với thiện tri thức. Đắc được hạnh phương tiện thiện xảo của thiện tri thức. Nương thiện tri thức vào biển tinh tấn, trong vô lượng kiếp thường chẳng xa lìa. Nguyện như vậy rồi, bèn đi đến chỗ Dạ Thần Phổ Cứu Chúng Sinh Diệu Đức.
Bấy giờ, Thiện Tài đồng tử một lòng muốn đi đến chỗ Ma Gia phu nhân, tức thời đắc được trí huệ quán cảnh giới Phật.Bèn nghĩ như vầy: Thiện tri thức nầy xa lìa thế gian. Trụ nơi không chỗ trụ, vượt qua sáu xứ. Lìa tất cả chấp trước. Biết đạo vô ngại, đủ tịnh pháp thân. Dùng nghiệp như huyễn mà hiện hoá thân. Dùng trí như huyễn mà quán thế gian. Dùng nguyện như huyễn mà giữ thân Phật. Thân tuỳ ý sinh, thân không sinh diệt, thân không đến đi, thân chẳng hư thật, thân chẳng biến hoại, thân không khởi tận, thân hết thảy tướng đều một tướng, thân lìa hai bên, thân không y xứ, thân vô cùng tận, ...
Tôi tin rằng bộ Kinh nầy được giảng lần đầu tiên tại nước Mỹ, các vị cũng là những người đầu tiên được nghe. Bộ Kinh Hoa Nghiêm nầy, là vua trong các Kinh Phật, cũng là vua trong vua. Kinh Diệu Pháp Liên Hoa cũng là vua trong các Kinh, nhưng không thể gọi là vua trong vua. Bộ Kinh Hoa Nghiêm Đại Phương Quảng Phật nầy, là vua trong vua, là bộ Kinh dài nhất trong Kinh điển đại thừa mà đức Phật nói, nhưng thời gian nói không dài quá, chỉ trong hai mươi mốt ngày, thì đức Phật Thích Ca Mâu Ni nói xong bộ Kinh Hoa Nghiêm nầy.
Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, ở trong năm tầng nghĩa lý huyền diệu, thì huyền nghĩa thứ nhất là giải thích tên Kinh. Bộ Kinh nầy dùng Diệu Pháp Liên Hoa làm tên. Diệu Pháp là pháp, Liên Hoa là ví dụ, vì Phật Pháp vi diệu thâm sâu, một số người không dễ gì hiểu nổi, cho nên dùng liên hoa (hoa sen) để ví dụ, do đó bộ Kinh nầy lấy pháp và dụ làm tên. Cứu kính thì diệu pháp là gì ? diệu đến cỡ nào ? tốt đến cỡ nào ? Nay tôi nói cho bạn biết, sự diệu nầy không thể dùng tâm suy nghĩ, không thể dùng lời bàn luận, không thể dùng tâm để dò, nghĩ cũng nghĩ không hiểu nổi; nghĩ muốn hiểu biết thì nói không đến được sự diệu của nó.
Bấy giờ, Ngài Xá Lợi Phất hớn hở vui mừng, bèn đứng dậy chắp tay chiêm ngưỡng đức Thế Tôn, mà bạch Phật rằng : Hôm nay nghe đức Thế Tôn nói pháp nầy, tâm con rất hớn hở được chưa từng có. Tại sao ? Vì xưa kia con theo Phật nghe pháp như vầy : Thấy các vị Bồ Tát được thọ ký sẽ thành Phật, mà chúng con chẳng được dự vào việc đó, rất tự cảm thương, mất đi vô lượng tri kiến của Như Lai. Ðức Thế Tôn ! Con thường một mình ở dưới gốc cây nơi rừng núi, hoặc ngồi hoặc đi kinh hành, bèn nghĩ thế nầy : Chúng con đồng vào pháp tánh, tại sao đức Như Lai dùng pháp tiểu thừa mà tế độ ? Ðó là lỗi của chúng con, chứ chẳng phải đức Thế Tôn vậy.
Quyển Ý Nghĩa Đời Người này rất thâm thuý, tuy cố H.T Tuyên Hoá thuyết giảng lời lẽ giản dị, mộc mạc, nhưng nghĩa lý rất cao thâm huyền diệu, đi vào tâm người. Nếu người tu học, đọc hết quyển sách này, y theo trong đó mà thực hành, thì sẽ giác ngộ được ít nhiều ngay trong đời này, không cần phải tìm cầu đâu xa vời. Đặc biệt cố Hoà Thượng nhấn mạnh về Sáu Đại Tông Chỉ của Vạn Phật Thành đó là : Không tranh, không tham, không cầu, không ích kỷ, không tư lợi, không nói dối. Sáu đại tông chỉ này cũng có thể nói là kim chỉ nam của người tu hành, dù xuất gia, hay tại gia, đều lợi lạc vô cùng, nhất là thời đại ngày nay.