Danh sách tư liệu
TÌM KIẾM
Giới thiệu kinh




 
Di chúc của tôi


Nguyễn Tài Ngọc 
         
Hai tuần trước anh vợ tôi từ trần. Đây là đám tang thứ hai vợ chồng tôi dự trong vòng một tháng. Ở tuổi gần đất xa trời của tôi, chuẩn bị cho ngày buồn bã đó là việc nên làm vì thứ nhất, chuyện trọng đại đã sát gần đến đít, và thứ hai, nếu tôi không viết sẵn vài lời trăn trối thì vợ tôi sẽ ngỡ ngàng không biết quyết định ra sao, nên tái giá với chàng Mễ làm vườn hay ông Việt Nam độc giả của tôi có vợ lìa trần mười năm về trước nhưng lại thầm kín ái mộ nàng?
 
Tôi sinh ra đời không một người quen đánh điện tín hay viết một lá thư báo tin mừng nên vợ tôi cũng không nên báo cho ai biết tôi đã ra đi đột ngột. Ngày tôi chết  không thể nào huyên náo ầm ĩ như đám cưới mới đây của Hoàng tử Anh khỉ gió, nhưng phải yên lặng thầm kín như Hitler tự tử làm nhiều người trên thế giới vẫn không tin là Hitler chết, có thể trốn sang Argentina sau khi quân đội đồng minh thắng Thế Chiến Thứ Hai (quý vị có biết là Hitler chết cũng vào ngày 30 Tháng 4?, năm 1945).
 
Tôi mong là vợ tôi sẽ làm theo lời yêu cầu của tôi vì nếu không, tôi có thể bắt chước theo Hitler, cùng bắt vợ là Eva Braun tự sát theo mình. Sở dĩ tôi không muốn thế giới biết tin tôi chết vì tính nói thẳng của tôi tạo nên không biết bao nhiêu kẻ thù khi tôi còn sống. Tôi không muốn kẻ thù của tôi nhếch mép ca khúc khải hoàn khi biết tin tôi ngủm củ tỏi vì sự truyền thông nhanh hơn sao xẹt của các mạng lưới xã hội.
 
Vợ con và các cháu không cần để tang cho tôi. Từ lúc còn bé ở Việt Nam tôi đã ghét những áo tang trắng, những dải khăn trắng choàng đầu gia đình mặc khi có tang. Không những quần áo rộng thùng thình mà nó còn không có kiểu thời trang một tí nào, trông như người vẽ kiểu có liên hệ gia đình với con ma nhà họ Hứa. Nhìn người trong gia đình quây quần quanh quan tài chẳng khác gì xem một vở kịch chương trình lúc Không giờ, ghê rợn và thê lương. 
 
Hỏi bất cứ một người Việt nào ai cũng bảo là ghét Tầu, thế nhưng hành động thì là một nẻo. Tôi mà đã ghét ai rồi thì nhất định không bao giờ làm theo những gì người đó làm. Bao nhiêu phong tục tập quán và thói xấu của người Tầu người mình nhắm mắt theo răm rắp, chẳng suy nghĩ có đúng hay không, chẳng phân tích sai quấy ra sao.
 
Mặc áo tang ghê rợn, bỏ gạo vào mồm người chết, trên quan tài có đôi đũa và quả trứng luộc, bùa đặt trên quan tài, đốt tiền giả, lễ chung thất (49 ngày), mãn tang sau ba năm (đại tường)..., tất cả đều là văn hóa Trung Quốc, mình bắt chước người Tầu ở bẩn hỉ mũi ngoài đường chưa đủ hay sao mà bất cứ việc gì trong đời cũng bắt chước theo họ?
 
Nếu muốn bắt chước, bắt chước cái hay cái đẹp của một xứ sở văn minh để họ kéo quốc gia của mình tân tiến lên theo. Tôi có dịp đến bốn quốc gia Á Đông bắt chước cái hay cái đẹp của quốc gia người để bây giờ tất cả trở thành cường quốc kinh tế: Tawain, Dai Han, Singapore & Nhat
 
Ai muốn bắt chước phong tục Tầu thì tùy hỷ, nhưng không có tôi. Tôi nhất định không khăn tang quấn đầu, không áo tang trắng ghê rợn trong đám ma. Mình phải bỏ văn hóa Trung Quốc hủ lậu, theo văn minh Tây Phương.
 
Tôi không muốn chôn, thiêu quách cho xong. Chôn vừa đắt tiền, vừa sau này chẳng ai đến thăm viếng. Chôn phải mua đất, mua quan tài, mướn người khiêng hòm, nếu người nhà không khiêng... Đám tang tôi cháu ngoại đều là con gái, làm sao chúng nó khiêng tôi nổi? Trung bình chôn ở miền Nam California Mỹ tốn $18,000 dollars, trong khi thiêu chỉ tốn $4,000 dollars. Chôn đắt tiền vô ích, tiền dư để vợ tôi đi shopping có lý hơn. 
 
Thiêu xong thì vợ tôi không nên mang tro về nhà làm quái gì. Người ta giữ tro mục đích để nhớ người đã khuất. Đặc biệt là trong trường hợp nàng tái giá thì lại càng không nên đem tro về nhà. Tưởng tượng ông chồng mới, làm tình mà cứ thấy hũ tro của tôi trên bàn nhìn ông ta chằm chặp thì làm sao ông ta có thể nổi hứng ngựa phi đường xa? Bảo đảm một ngày đẹp trời lén trốn tránh vợ, ông ta bỏ tro tôi vào toilette, giật nước cho chúng phiêu lưu ra ống cống rồi thay thế với đất ngoài vườn. Thành thử chết là hết, vợ tôi không cần đem tro về nhà, chỉ khiến đời sống thêm phức tạp.
 
Về niềm tin tôn giáo, tôi đã có viết là tôi kính trọng Phật là một học giả nghĩ ra một triết lý của cuộc sống. Thế nhưng ông ta cũng là người như tôi, cũng đi tìm sự gì xẩy ra sau cái chết như tôi nên tôi không thờ phượng lạy lục Phật, và như thế nhất định vợ tôi không cần phải mướn thầy chùa tụng kinh làm gì cho điếc tai tôi đang cần sự yên lặng nghỉ ngơi. 
 
Nếu tôi không lầm thì mướn thầy chùa tụng kinh cho đám ma, phí tổn tối thiểu là 900 dollars. Nếu phải trả lệ phí cho nhà quàn, cho thành phố... thì tôi đồng ý, vì gia đình tang quyến bắt buộc phải cần, thế nhưng dịch vụ tôn giáo, cho dù là Phật, Thiên Chúa Giáo, ông Đạo Dừa...đi nữa, thì tại sao lại tính tiền? Khi một người tin vào tôn giáo của mình thì sự tin tưởng đó là thiêng liêng, không thể nào đánh giá bằng tiền bạc của đời sống. Sự giúp đỡ một người cùng niềm tin vào được Niết Bàn hay lên Thiên đàng là một bổn phận tâm linh, không phải là một dịch vụ tiền bạc của trần ai tạm bợ.
 
Tôi cũng không cần Mục sư đến làm lễ. Nếu thật sự có Chúa hiện hữu, tôi có trách nhiệm với Chúa về những hành động khi tôi còn sống. Xấu thì tôi xuống Địa ngục. Tốt thì tôi lên Thiên đàng. Sự tự trọng trong người của tôi không để cho tôi lạy lục xin xỏ cho tôi được lên Thiên đàng (nếu có), tha thứ tội lỗi tôi đã phạm khi tôi còn sống.
 
Đạo Thiên Chúa thường dùng cách này để "dụ" người khác đạo, hay người gần đất xa trời tin Chúa: "Nếu ông/bà tin Chúa Jesus thì sẽ được cứu rỗi, được lên Thiên đàng". Sắp ngủm đến nơi mà nghe ai nói chỉ cần tin Jesus là tội lỗi được tha, được lên Thiên đàng, thì đại đa số ai lại chẳng tin? 
 
Thế nhưng đối với tôi điều này quá vô lý. Hitler giết sáu triệu người Do Thái, là người gây ra Thế Chiến Thứ Hai với hơn 50 triệu người thiệt mạng. Nếu Hitler tin Chúa Jesus thì Hitler sẽ được lên Thiên đàng cho dù là tội ác tày trời. Phi lý chứ không phải vô lý! 
 
Ai nói cũng rất hay trong hoàn cảnh trừu tượng, nhưng thực tế xẩy đến cho mình thì mọi người đối xử ra sao? Nếu ai nghĩ rằng tin Chúa Jesus thì mọi tội lỗi sẽ được tha, thì mấy ông chồng thử đi ngủ với bao nhiêu bà khác rồi về nhà nói với vợ là "Anh tin Chúa Jesus", thử xem bà vợ có tha hay không? Tôi bảo đảm bà vợ sẽ lấy con dao phay chém đứt của quý mấy ông liền lập tức, chẳng un, deux gì cả. 
 
Nếu tin Jesus sẽ được tha tội thì cần nhà cửa, cảnh sát, nhà tù, hệ thống báo động, quân đội, hỏa tiễn, súng ống, biên giới... làm gì ? Để mặc những kẻ cướp bóc, phá hoại, hãm hiếp, tước đoạt gia sản, mạng sống của người khác. Để mặc quốc gia này xâm chiếm quốc gia kia -Nga chiếm Ukraine, Trung Cộng xâm đoạt Việt Nam- , vì nếu những kẻ ác tin Chúa Jesus sẽ được tha tội thì người lương thiện chống chọi người có máu Satan trong cõi đời này là hoàn toàn vô ích. 
 
Thành ra thanks but no thanks; không cần thầy chùa, mục sư đến cầu siêu, cầu nguyện cho tôi. Tôi sẵn sàng gánh lấy hậu quả âm thầm đi vào ngõ hẹp ở địa ngục nếu tôi phạm tội khi còn sống.
 
Nhà quàn tính tiền phụ trội nếu kéo dài thêm ngày giữ xác nên chôn tôi càng sớm càng tốt. Đám tang nào họ cũng dành ra một, hai giờ trước khi di quan chôn cất để khách đến thăm viếng và nói vài lời từ giã, nhưng đám tang tôi thì nhất định không có mục này. Lý do là tôi biết chắc tôi không có bạn mà chỉ có thù nên sẽ chẳng một ai bỏ chút thì giờ đến viếng thăm tôi lần cuối. Nếu đặt riêng thì giờ để khách đến thăm viếng tôi mà không có ma nào tới thì cho dù nằm trong hòm, bảo đảm tôi sẽ thấy... quê không ai thèm đến gặp mình khi đã trút hơi thở cuối cùng.
 
Sau khi mọi sự an táng xong xuôi, lúc bấy giờ vợ tôi mới nên đăng cáo phó. Phải thông báo càng rộng rãi càng tốt: báo Việt Nam, trang mạng ở Mỹ cũng như ở Việt Nam, Facebook, Instagram, để cho kẻ thù tôi bình tĩnh mà... run. Tôi tin vào triết lý sống của Do Thái giáo: khi còn sống, tôi cố gắng sống một cuộc đời hiền lành giúp đỡ người khác nếu tôi có dịp. Nhưng nếu người nào hãm hại tôi, phê bình xây dựng tôi, chửi tôi như những người đọc bài vở tôi trên Saigonocean.com, tôi nhất định muốn xin họ tí huyết, "mắt đền mắt, răng đền răng", chứ không phải "ai tát má phải ngươi thì đưa má trái cho họ tát nốt". Khi còn sống tôi không biết họ là ai nhưng lúc chết, chắc chắn tôi sẽ biết danh tánh của họ. Thành ra để họ biết tin tôi chết vì họ sẽ khủng hoảng tinh thần sợ tôi về nhát ma. 
 
Hy vọng là tôi sẽ thành công, không như ảo thuật gia đại tài Houdini trước khi chết vào năm 1926, hứa với vợ Bess là sẽ gửi một câu tín hiệu chỉ có hai vợ chồng biết lúc còn sống để chứng tỏ là ông ta "sống lại" ở thế giới bên kia. 
 
Bà Bess Houdini đợi mười năm trông chờ tín hiệu của chồng sau khi ông ta chết, nhưng sau cùng phải bỏ cuộc: Houdini chẳng bao giờ giữ lời hứa. 
 
Nguyễn Tài Ngọc - July 2018.


Đặng Hữu Phát gởi