Danh sách tư liệu
TÌM KIẾM
Giới thiệu kinh





 
Điện thờ đẹp - nhưng không thấy Phật


Trước hết, mời quý vị thưởng thức một giai thoại thiền mang tựa đề:
Cánh cửa

Có một vị thầy gởi các đệ tử của mình đi tham vấn khắp nơi. Hết kỳ hạn thời gian vị thầy cho phép các đệ tử của vị ấy lần lượt trở về, chỉ thiếu một người.


Vị thầy rất bằng lòng về sự tu học cũng như kinh nghiệm gặt hái được của các đệ tử mình. Họ đã rút tỉa được rất nhiều kinh nghiệm sống cũng như đã thâu lượm được tinh hoa của sách vở, kinh điển.

Cuối cùng, người đệ tử chậm chạm cũng đã trở về.


Ông thầy nói:

-“Con đã về sau các huynh đệ con. Chắc con đã học hỏi được nhiều hơn?”

Người học trò điềm nhiên trả lời.


-“Con chẳng học được gì cả, hơn nữa con cũng quên luôn những gì Thầy đã dậy con.”

Ông thầy bực bội, tuyệt vọng lắc đầu, bỏ đi.

Một ngày kia, người học trò “đặc biệt” đó vào kỳ lưng tắm cho thầy, khi kỳ eo lưng cho thầy, người học trò lẩm bẩm và vỗ vỗ vào lưng thầy mình:

-“Cái điện thờ thì đẹp, nhưng tiếc quá bên trong, không thấy Phật đâu cả.”

Ông thầy nghe nói vậy, giận lắm. Ông ta hiểu nó muốn ám chỉ gì mình đây. Người đệ tử thấy thầy giận thì cười ha hả. Ông thầy càng đỏ mặt tía tai, hăm rằng nếu nó còn xấc láo như vậy nữa, ông ta sẽ tống cổ nó ra khỏi tu viện.



Anh chàng đệ tử vội kêu lên:



Không phải con ong mà chính ông thầy nghe những lời học trò mình nói, và ông đã “tìm thấy cánh cửa.” Đây là lần đầu tiên, ông nhìn kỹ vào mắt đệ tử mình. Đó không phải là đứa học trò mà ông đã cho nó đi tham vấn nữa.

Ông thầy hiểu đệ tử mình đã trở về sau khi “nhận thức được điều gì”

chứ không phải đã “học được” điều gì.

Giờ thì ông đã hiểu câu nói của đệ tử mình “điện thờ không linh vì không có Phật.” Ông nhìn con ong và thấy nó cũng tìm được lối ra rồi.


Câu chuyện này là thông điệp của tôi. Đó là những gì tôi cứ nói mãi, nói đi nói lại, không thôi.

Khi biết dừng lại, thức tỉnh thì Phật Tánh, Chân Như xuất hiện.


Chú Phương gởi