Danh sách tư liệu
TÌM KIẾM
Giới thiệu kinh


 
GIỚI ĐỨC HÀNG PHỤC LOÀI RỒNG
 

Nhớ nhân trước tôn giả cười mỉm
Bên cửa, quỷ con chờ quỷ mẹ
Đau khổ buồn thảm không có ăn
Thấy thành dựng, đổ đã bảy lần.
 
Đức Phật Thích-ca nhập Niết-bàn hơn 700 năm, tại nước Kế Tân phía Bắc Ấn Độ, bỗng xuất hiện ác long A-lợi-na quấy nhiễu gây tai kiếp cho nhân dân quanh vùng.
 
Bấy giờ có hai ngàn vị A-la-hán được thỉnh đến để dẹp trừ tai hoạ. Mỗi vị đều dùng sức thần thông để hàng phục ác long, song đều thất bại.
 
Khi ấy, tôn giả Kỳ-dạ-đa có oai đức lớn, đi đến gần ao, khảy móng tay ba lần và nói: “Rồng kia, ngươi hãy đi khỏi nơi đây”. Ác long liền bỏ đi không dá
m trở lại.
 
Hai ngàn vị A-la-hán vô cùng ngạc nhiên hỏi:” tôn giả Kỳ-dạ-đa vì sao chúng tôi đến hai người dùng sức thần thông cũng không thể đánh đuổi được rồng, còn tôn giả chỉ khảy móng tay mà đuổi được rồng trở về biển lớn vậy?”
 
Tôn giả đáp:” Tôi từ khi chưa xuất gia đến nay một bề giữ giới Phật nghiêm mật, tôn sư trọng đạo, ba nghiệp thanh tịnh; đối với những giới nhỏ nhặt cũng giữ gìn không sót, vì thế mà đuổi được ác long. Đây là chỗ không thể nghĩ bàn của công đức giữ giới mà thần thông không đủ sức”.
 
Sau đó tôn giả Kỳ-dạ-đa cùng chúng đệ tử miền bắc thiên trúc, giữa đường thấy một con quạ đậu trên cây. Tôn giả nhìn nó mỉm cười. Chúng đệ tử thấy lạ nên hỏi nguyên do. Ngài đáp:” Ta sẽ kể cho các thày nghe sau vậy”.
 
Đi được một đoạn đường nữa, đoàn người đến trước cửa thành bằng đá, chúng đệ tử lại thấy sắc mặt tôn giả lại trở nên buồn bã, thấy đã đúng giờ khất thực, nên không tiện hỏi, mọi người đều cầm bát đi vào thành khất thực.
 
Thị trai xong, trên đường trở về chúng đệ tử lại thấy tôn giả biến sắc mặt lần nữa, nên thỉnh cầu Ngài hỏi nguyên nhân.
 
Tôn giả kể:” Thời qúa khứ cách 91 kiếp về trước, bấy giờ ta là con của một vị trưởng giả, chán lìa trần tục, rất muốn xuất gia. Nếu khi ấy ta xuất gia thì ắt đoạn hết các kiết sử chứng quả A-la-hán. Nhưng vì cha mẹ chẳng chiều theo ý nguyện, bắt ép cưới vợ mong có con nối dõi. Từ chối chẳng được nên đành lòng cưới vợ nên tìm đường xuất gia sau. Đứa bé lên sáu tuổi, cha mẹ ta lại dạy đứa trẻ là:” Cha ngươi muốn từ giã đi xuất gia, con nên đến ôm chân cha nói: Nếu cha bỏ đi thì ai sẽ nuôi sống con? Thà trước nên giết con rồi sau cha hãy đi”. Ta thấy đứa bé ôm chân liền sinh lòng quyến luyến nói với nó rằng:” Nay cha vì con nên chẳng đi xuất gia nữa”. Vì đứa bé ấy nên ta chẳng xuất gia tu hành, không chứng được đạo.
 
Sau đó, suốt 500 đời ta đều sinh làm thân chó đói khát khổ sở. Tuy trải qua nhiều kiếp chó, nhưng chỉ có 2 lần được no đủ. Một lần nhân có người say rượu ói mửa bên cạnh đường, ta đi ngang gặp nên được một bữa no. Lần khác, làm chó trong một nhà nghèo, 2 vợ chồng chủ nhà nấu cháo đựng đầy trong niêu rồi tạm có việc đi vắng. Ta vì đói nên chui đầu vào trong niêu mà ăn, tuy được no nhưng rút đầu ra chẳng được. Người chủ về thấy vậy, sinh tâm giận dữ lấy dao bén chặt đứt đầu ta.
 
Nói đến đứa con đã cản trở không cho ta xuất gia, vì phạm tội ngăn trở người xuất gia, nên sau khi chết đoạ vào ba đường ác. Trải qua 91 kiếp lưu chuyển trong năm đường, do thân sinh tử nên hai cha con chưa từng gặp nhau. Nay dùng đạo nhãn ta thấy nó sinh trong loài quạ. Thương xót cho sự ngu dại của nó, nên ta cười.
 
Lại còn nguyên nhân khác khiến cho ta buồn, là do khi đến bên thành gặp một quỷ con đói mệt lả, tự nó nói:” Khi mẹ sinh tôi rồi đi vào thành tìm thức ăn. Từ khi từ biệt đến nay đã 500 năm rồi, bụng đói trống trơn rất khốn khổ, mạng chẳng còn bao lâu nữa”. Đến khi vào thành gặp quỉ mẹ, ta thuật lại ý của quỉ con. Quỷ mẹ nói:” Tôi từ biệt vào thành đã lâu để tìm thức ăn mà chẳng được, giả như được chút ít đồ khạc nhổ thì lại bị các con quỉ mạnh cướp đi. Mới ngày hôm nay gặp người ói mửa mà không có con quỷ nào giành lấy, tôi định đem về cho quỷ con, nhưng ở dưới thành lại có nhiều quỷ thần, sợ bị giành đoạt mất nên chẳng dám đem ra. Nguyện tôn giả từ bi ngầm đem tôi ra khỏi thành để mang thức ăn về cho con tôi”. Ta lại hỏi rằng:” Từ khi ngươi sinh đến nay đã được bao lâu rồi?” Quỷ mẹ nói:” Tôi đã thấy thành này bảy lần thành rồi bảy lần hoại”. Ta nghe nó nói rất đau buồn cho việc sinh tử không có bờ mé, do đó lộ vẻ buồn bã chẳng vui.
 
Xuất gia học Phật lợi trời người
Phước lớn nhu biển với hư không
Vô lượng Thánh Hiền do đây được
Cản trở tu hành tội rất sâu.
 
TRUYỆN PHẬT GIÁO NGÔ TRỌNG ÐỨC
 
_________________
 

Hoang Nguyen gởi