HẠNH XUẤT GIA CỦA BỒ TÁT
Sau khi nói pháp xong, cô gái rất hân hoan liền đắc Nhu Thuận Pháp Nhẫn và đến đầu lạy sát chân Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát thưa:
– Cúi xin đấng Chí Thánh cho con được làm Sa môn. Hãy thương xót cứu thoát những ý niệm không chính đáng, những hành nghiệp của chúng sanh. Vì đó đều chẳng phải là Hiển quán.
Khi ấy Văn Thù Sư Lợi nói:
– Bồ tát không cho rằng bỏ râu tóc của mình là xuất gia. Vì sao ? Vì nếu đoạn trừ trần dục của chúng sanh, để tinh tấn tu hành, đó chính là sự xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không cho rằng tự mình mặc áo ca-sa là xuất gia. Vì ca-sa đời Tấn gọi là Khử uế. Nghĩa là trừ bỏ mọi dơ bẩn dâm nộ si của chúng sanh khiến không còn chút tỳ vết, thường thực hành tinh tấn. Ðó chính là sự xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không cho rằng tự mình giữ gìn cấm giới là xuất gia. Mà không những mình giữ gìn mà còn chỉ dạy chúng sanh phải giữ gìn cẩn thận. Ðó chính là hạnh xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không lấy việc mình ở nơi thanh vắng là xuất gia. Nếu có thể kiến lập chúng sanh trong 5 đường vào huệ yên tĩnh. Ðó chính là hạnh xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không lấy việc dung mạo, hình tướng, oai nghi, lễ bái là xuất gia. Mà giáo hóa các chúng sinh khuyên họ sống với lòng từ bi đó chính là hạnh xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không cho mình có công đức là xuất gia. Mà khuyên dạy làm thấm nhuần tất cả chúng sanh, vun xới gốc đức. Ðó chính là hạnh xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không cho mình đã giải thoát lập chí vào diệt độ là xuất gia. Mà giải thoát tất cả tâm tánh chúng sanh để đạt đến diệt độ. Ðó chính là hạnh xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không cho mình trừ trần lao là xuất gia. Mà diệt bỏ tất cả trần lao của chúng sanh, đó chính là hạnh xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không vì giữ cho riêng thân mình, giữ chặt tâm là xuất gia. Mà phải bảo hộ tâm chí cho tất cả quần manh. Ðó chính là hạnh xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không cho tự mình giải thoát là xuất gia. Mà độ thoát tất cả quần manh trong luân hồi. Ðó mới là hạnh xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không cho cứu nạn sanh tử của chính mình là xuất gia. Mà độ thoát hết hoạn nạn sanh tử của tất cả chúng sanh. Ðó mới là hạnh xuất gia của Bồ tát.
Bồ tát không cho sự thích Niết Bàn là xuất gia. Mà đầy đủ các pháp của chư Phật. Ðó chính là hạnh xuất gia của Bồ tát.
Ban bố lòng từ bi thương xót chúng sanh, không tìm kiếm lỗi người, không nói những lầm lỗi của họ, khen ngợi đức lòng tin của người, chỉ dạy tín hạnh và đem bố thí cho tất cả.
Nghĩa xuất gia là như vậy. Nếu xuất gia nương vào người khác đó là Bồ tát không chỗ nương tựa.
KINH PHẬT THUYẾT ĐẠI TỊNH PHÁP MÔN
__________________
Hoang Nguyen gởi