Danh sách tư liệu
TÌM KIẾM
Giới thiệu kinh




 
MỸ MỘT MÌNH KHÔNG BAO VÂY TÀU CỌNG ĐƯỢC
 
 

Đảng Dân chủ hay Cộng hòa nắm quyền thì cũng sẽ thay đổi chính sách với Tàu, cũng sẽ coi Tàu là đối thủ. Nhưng hãy hy vọng vào một TT có tài đức hơn Trump.
 
Còn số phận VN thì chỉ có người VN mới thay đổi được, không thể hy vọng, trông chờ vào bất cứ một thế lực bên ngoài nào hay bất cứ ai.
 
Đừng vì cảm tính hay vì quá tuyệt vọng về số phận của VN mà lại đi đặt hết niềm tin và sự hy vọng vào một TT Hoa Kỳ như Trump
 
Chỉ đánh thuế, đánh vào kinh tế Tàu không chưa đủ. Mà phải tích cực đoàn kết với tât cả các nước đồng minh, có chiến lược lâu dài bao vây Tàu về mọi mặt, ngăn chặn Trung Cộng vươn vòi gây ảnh hưởng trên thế giới, ngăn chặn Trung Cộng tìm cách mua chuộc, thao túng các tổ chức, quốc gia theo hướng có lợi cho mình v.v…Nhưng đường lối ngoại giao của Trump trong những năm qua như thế nào? Công kích đồng minh từ Âu sang Á, công kích NATO, làm sứt mẻ các mối quan hệ với đồng minh, dẹp bỏ TPP, rút khỏi Hiệp định Paris về biến đổi khí hậu, cắt viện trợ cho WHO…là củng cố hay làm yếu đi ảnh hưởng của Mỹ trên thế giới, là làm hại hay lợi cho Tàu?...
 
SONG CHI (*)
 
Thời kỳ sách lược “ Engagement – Enlargement “ Kết giao – Mở rộng, dùng những hiệp ước giao thương có lợi cho các nước độc tài như tàu cọng – việt cọng nhằm khuyến khích MỞ RỘNG TỰ DO – DÂN CHỦ đã qua.
 
Chẳng những sách lược Kết giao – Mở rộng ấy vô hiệu lực mà còn nuôi mập tàu cọng thành một nền kinh tế số 2, cạnh tranh vị thế với Hoa Kỳ.
 
Khi TT Trump mới tụ nhiệm, hoạch thảo “ Sách lược ẤN ĐỘ – THÁI BÌNH DƯƠNG nhằm đương đầu với SÁNG KIẾN MỘT VÀNH ĐAI – MỘT CON ĐƯỜNG của chệt Tập rất đúng đường.
 
Sách lược Ấn Độ – Thái Bình Dương nhằm mở rộng giao thương với các nước dọc theo Một vành đai – Một con đường của tàu cọng, mà trước hết là các nước Đông Nam Á.
 
Muốn được như vậy, Hoa Kỳ phải trở lại SÁCH LƯỢC CONTAINMENT – DETERRENT Bao vây – Răn đe của thời chiến tranh lạnh với tàu cọng.
 
Cho nên dạo đó, các nhà chiến lược Mỹ mới đặt vấn đề gọi là NATO PHƯƠNG ĐÔNG.
 
Tiếc thay, cái Ấn Độ – Thái Bình Dương NATO Phương Đông đã bị buông trôi mà ngay cả NATO Phương Tây cũng bị làm cho suy yếu!
 
Bây giờ, dù là chánh phủ nào lên, muốn bao vây, ngăn chặn con gấu tàu dỏ cũng phải đặt lại vấn đề NATO Phương Đông.
 
“ Theo các chuyên gia, hiện nay Washington đang duyệt xét về cấu trúc an ninh khu vực như: mở rộng mô hình liên minh cũ sang hình thức liên minh mới, rộng lớn hơn, ngoài các đồng minh truyền thống như Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Philippines… nó còn bao gồm các quốc gia ở Châu Á như Ấn Độ, Indonesia, Thái lan, Miến Điện, Malaysia, Singapore, Australia và đang vói tay tới tận Châu Âu như Anh, Pháp vào trong liên minh chiến lược “phong tỏa & bao vây Tàu Cộng”.
 
 
 
Có Không một NATO Phương Đông?
 
Nói theo ngôn ngữ Trung Quán:
 
Cũng có mà cũng không.
 
Có là khi TT Trump không khống chế được chệt Tập.
 
Không là khi Mỹ – chệt thỏa hiệp phân chia được quyền lợi đôi bên.
 
 
 
Thực tế, hiện tại cái sườn của NATO phương Đông đã có sẵn.
 
Liên Minh Kim Cương Nhật Bổn
 
Có lần, nhà viết sử Dương Trung Quốc nói rằng: Sau ngày phỏng giái Miền Nam, Hoa Kỳ và Trung Quốc tiếp tục có hành vi “bao vây” Việt Nam…” thì không có đâu, bởi vì Mỹ không hơi đâu làm việc tào lao, bao vây xã nghĩa An Nam làm giống gì. Trái lại Mỹ muốn kéo Việt Nam ra khỏi sự khống chế của Tàu đỏ để áp sát mặt phía Nam (Quảng Đông) của Tàu thì có!
 
Hiện tại thì coi như An nam xã nghĩa như là tên lính gát cửa phía nam của Tàu cọng.
 
Cho nên Nhật Bổn mới toan tính đề ra học thuyết “Tân Đại Đông Á” nhằm khống chế Trung cọng. Trong khi chưa tính chuyện được với các nước Thái Lan, Mã Lai, Singapore chỉ biết thương mại làm ăn, không quen trận mạc, Thủ tướng Nhật tân cử Shinzo Abe đi thẳng qua Ấn Độ bàn chuyện lập “ Liên minh Kim cương.”
 
Nó là cái gì vậy?
 
Cứ kéo một đường thẳng trên bản đồ, từ Tokyo, Nhật Bổn thẳng qua New Delhi, Ấn Độ. Rồi từ Ấn Độ kéo một đường thẳng xuống tới Úc châu. Từ Úc lại kéo một đường thẳng ngược lên Hawaii (Mỹ), từ đó kéo một đường thẳng nữa trở lại Nhật Bổn là giáp vòng. Trên bản đồ hiện ra một hình thoi, thường gọi là hình kim cương. Kiểm điểm lại thì mỗi mủi nhọn tượng trưng cho một cường quốc: Nhật, Ấn, Úc, Mỹ.
 
Mục đích của Liên minh là gì? Công khai thì là bảo vệ an ninh hàng hải Tây Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương. Ẩn tàng phía sau là thế bao vây con gấu đỏ Tàu đang nhe nanh, múa vuốt gồm thâu cả biển Hoa Nam (Biển Đông Việt Nam) và cả biển Hoa Đông áp sát Đảo Senkaku Nhựt Bổn (Tàu gọi là Đảo Điếu Ngư).
 
MỘT TÂN LIÊN PHÒNG ĐÔNG NAM Á CHO VIỆT NAM
 
Ở bên trong cái khung Liên minh Kim cương cứng hơn sắt thép nầy, VN xã nghĩa đứng ở vị trí nào?
 
Cứ theo phương châm 16 chữ vàng, An nam xã nghĩa ta chánh thức và long trọng cam kết với Tàu cọng là: “Láng giềng hữu nghị; Hợp tác toàn diện; Ổn định lâu dài; Hướng tới tương lai.”
 
Hợp tác toàn diện có nghĩa là hợp tác mọi thứ Kinh tế, Chánh trị và trước hết là … Quân sự, cũng có nghĩa là “liên minh tay đôi.” Hay nói theo kiểu binh dân: Mình với ta tuy hai mà một. Ta với mình tuy một mà hai.
 
Như vậy là cọng sản nhà ta là cái đuôi ngúc ngoắc phía dưới Quảng Đông, Quảng Tây của Tàu phù, lọt thõm trong cái khung kim cương!
 
Vậy thử hỏi có cách nào thoát ra được không?
 
Có một cách, chẳng những thoát khỏi vòng kim cô Tàu phù mà còn trở thành mủi nhọn của khối kim cương chọc thẳng vào mạn Nam của Tàu đỏ để tự phòng vệ khi thời bình và chống xâm lược trong thời chiến: Quay lại bắt tay với các nước Đông Nam Á, vận động sự bảo trợ của Mỹ, Ấn, Nhật để tái lập khối “ Liên Phòng Đông Nam Á” ( SEATO: South East Asia Treaty Organization). Nước mình nhỏ, kinh tế mong manh, phải kết hợp với Thái Lan, Mã Lai, Singapore, Nam Dương thành một khối mới khả dỉ chận đứng được nạn bành trướng, xâm lăng của đại hán phương Bắc.
 
Muốn được như vậy thì điều kiện tiên quyết là phải giải trừ chế độ cọng sản An Nam, xóa bỏ Liên minh 16 chữ vàng. Đó cũng là cách “Thoát Trung” duy nhất để cứu dân, cứu nước.
 
Một NATO Phương Đông
 
“Mỹ đang thành hình” Nato – Châu Á”:(*)
 
Theo Đô đốc James Lyons và Richard Fisher (chuyên gia các vấn đề quốc tế Mỹ) nhấn mạnh rằng, “Nếu Mỹ muốn duy trì vị trí hàng đầu trong việc bảo vệ hòa bình và ổn định ở Tây Thái Bình Dương, chúng ta cần một chiến lược mới và sẽ là lý tưởng nếu chúng ta tạo ra được một “NATO của Châu Á”. Như chúng ta đã biết, hiện nay NATO chính là một liên minh quân sự thành lập từ năm 1949 bao gồm Mỹ và một số nước ở Châu Âu. Đó là tên gọi tắt của “Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương” (North Atlantic Treaty Organization) là một liên minh quân sự được thành lập ngày 4/4/1949 có trụ sở đặt tại Bruxelles (Bỉ) gồm có Hoa Kỳ và thành viên 28 quốc gia phần lớn tại các nước ở Châu Âu.
 
Mỹ bằng mọi cách khác nhau từ song phương hay đa phương đều mong muốn hợp tác với các nước ở khu vực Châu Á-TBD. Trong việc hợp tác quân sự đi từ các cuộc tập trận quy mô nhỏ tới lớn, dần dần Mỹ muốn những khu vực mình quan tâm sẽ chịu ảnh hưởng các học thuyết quân sự của Mỹ. Các chiến lược gia ở Ngũ Giác Đài muốn rằng, các đối tác và các đồng minh ở khu vực Châu Á cần có những hành động thống nhất hơn nữa và cùng dựa theo những nguyên tắc chung trong các hoạt động quân sự.
 
Theo các chuyên gia, hiện nay Washington đang duyệt xét về cấu trúc an ninh khu vực như: mở rộng mô hình liên minh cũ sang hình thức liên minh mới, rộng lớn hơn, ngoài các đồng minh truyền thống như Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Philippines… nó còn bao gồm các quốc gia ở Châu Á như Ấn Độ, Indonesia, Thái lan, Miến Điện, Malaysia, Singapore, Australia và đang vói tay tới tận Châu Âu như Anh, Pháp vào trong liên minh chiến lược “phong tỏa & bao vây Tàu Cộng”.
 
Đại tá Không quân TC Dai Xu trong một bài viết với chủ đề “Mỹ đang xây dựng NATO – Châu Á bao vây Trung Quốc”, Xu đưa ra nhận định rằng: “Mỹ đang xây dựng một NATO – Châu Á” cùng với Nhật Bản, Ấn Độ, Australia, Hàn Quốc và các quốc gia Đông Nam Á trong khối ASEAN để phong tỏa, bao vây và cô lập Trung Quốc. Nhưng Bắc Kinh đã nhìn thấy viễn cảnh nầy, song có lẽ chưa đủ thế và lực ngăn chận chiến lược nầy của Mỹ.”
 
Được biết Hải quân Hoa Kỳ có khoảng 285 chiến hạm đủ loại, 12 HKMH. Ngũ Giác Đài sẽ điều động 60% lực lượng Hải quân sang Châu Á-TBD, trong đó 6 HKMH vào cuối năm 2017. Giới chuyên gia phân tích cho rằng, Hoa kỳ đã lên kế hoạch thông qua quan hệ đối tác quân sự với 10 nước thành viên ASEAN để xây dựng cơ sở cho một phiên bản “NATO – CHÂU Á”. Liên minh nầy sẽ được sử dụng để phục vụ cho chiến lược “Phong tỏa trận” và mục đích cuối cùng đối đầu với TC.”
 
(*) (Chiến lược phong toả & bao vây Tàu cộng của Mỹ: Nguyễn Vĩnh Long Hồ)
 
Như nhận xét mở đầu, cái sườn Liên Minh Kim Cương Nhật Bổn và mô hình Tổ chức Liên phòng Đông Nam Á đã có sẵn. Khi nào cần, Hoa Kỳ và Nhựt Bổn tích cực vận động ráp lại là hình thành “Khối Liên Phòng Á Châu” tức thì.
 
Trong tình hình như vậy, Việt Nam phải làm gì?
 
Việt Nam: Đông hòa Hoa Kỳ – Bắc cự hán cọng
 
Muốn được như vậy, phải hành động tranh tiên: Uống rượu mời đừng đợi uống rượu phạt.
 
Phải mau lẹ vận động toàn dân vùng dậy xóa bỏ “đảng” và chế độ toàn trị việt cọng để làm một công, hai việc:
 
Dân chủ hóa Đất nước, đoàn kết toàn dân lo tái thiết, phát triển, xây dựng nội lực.
 
Xóa bỏ sạch 16 chữ vàng “vận mệnh tương quan”, thoát ly hẳn thòng lọng hán chệt, mau lẹ vận động tái lập Tổ chức Liên Phòng Đông Nam Á (SEATO), dựa thế Hoa Kỳ – Liên Minh Kim Cương Nhật Bổn và sẵn sàng gia nhập NATO Phương Đông hầu giữ nước và nhờ giúp đở tái thiết, phát triển.
 
Không có một nước nào đem vận mệnh của Quốc gia – Dân tộc buộc chặt vào vận mệnh của một nước lớn đang ngồi trên đầu chực chờ xâm chiếm một cách ngu si như bè lũ phản nước, hại dân hồ tinh bác cụ việt cọng!
 

Nguyễn Nhơn
 
 
(*) Một bài tóm tắt hay của nữ ký giả Song Chi. Xin mời các bạn đọc.
 
Một số người ủng hộ Tổng Thống Trump với lý do chỉ có Trump mới diệt được Tàu Cộng, và Tàu Cộng chết thì Việt Cộng cũng…lung lay, và còn nói rằng sở dĩ Tàu cộng có được sự lớn mạnh để ngày càng hung hăng, ngang ngược như hiện nay chính là nhờ thời kỳ mấy mươi năm dưới sự lãnh đạo của các đời Tổng thống của đảng Dân Chủ như Bill Clinton và Barack Obama... Nhất là thời kỳ Obama “ôn hoà, thậm chí nhẫn nhục” để Tàu cộng ngang nhiên xâm chiếm biển Đông và tiến hành quân sự hoá các đảo. Các nhiệm kỳ của 2 vị Tổng thống Dân Chủ đã để lại nhiều di sản rất bất cập mà thời kỳ ông Trump hiện nay phải “ dọn dẹp “ một cách vất vả!
 
Tôi xin trả lời chung một lần như sau:
 
Thứ nhất, Trung Cộng trước đây khác với Trung Cộng bây giờ. Khi Mỹ vì muốn tập trung đánh Liên Xô nên đã bắt tay với Trung Cộng, đổi lại đã mở cửa về kinh tế cho Trung Cộng (một bước đi sai lầm dẫn tới sự lớn mạnh của Trung Cộng ngày hôm nay) vì lúc đó trong mắt Mỹ và phương tây, Trung Cộng chưa là cái gì cả dù là một nước lớn về diện tích, về dân số nhưng Liên Xô mới là mối đe dọa chính.
 
Sau đó thập niên 80, cho tới cuối thập niên 90 của thế kỷ XX, dưới thời Đặng Tiểu Bình, thì họ Đặng tập trung vào chuyện cải cách kinh tế Trung Quốc, hướng TQ tới một nền kinh tế thị trường, kết quả Trung Quốc đã hội nhập được vào nền kinh tế thế giới. Còn về đối ngoại, chính sách của họ Đặng là là tiếp cận khiêm tốn và thận trọng, “thao quang dưỡng hối” (giấu mình chờ thời), tránh những đụng chạm, tránh can thiệp vào những vấn đề chung của thế giới. Công thức đó được Đặng Tiểu Bình đưa ra sau khi lên nắm quyền vào cuối năm 1978, và sau đó được những người kế nhiệm tiếp nối và điều chỉnh. Một khi Trung Cộng đi theo con đường như vậy thì Mỹ và thế giới đâu có lý do gì để phải lo sợ, ngăn chặn? Chỉ có người Việt chúng ta vì đã có những kinh nghiệm cay đắng trong lịch sử với Tàu nên bao giờ cũng cảnh giác với Tàu, chứ Mỹ và phương Tây lúc đó họ chỉ tập trung đánh gục Liên Xô trước cái đã.
 
Khi Liên Xô sụp đổ vào năm 1991 thì Trung Cộng cũng chưa lộ mặt nhiều. Đó là thời của Bill Clinton (1993 –2001). Nên không thể trách Bill Clinton được.
 
Đến khi lên làm TT (2001-2009) thì ông George W. Bush cũng vẫn chưa quan tâm nhiều đến Trung Cộng mà lại tập trung hơn vào khối Hồi giáo, vào những việc như trả đũa vụ 11/9, cuộc chiến tranh với Afghanistan, Iraq.
 
Trong khi đó, ở Trung Quốc, khi Tập Cận Bình lên nhậm chức vào năm 2012 thì họ Tập đã chuyển khỏi chính sách "giấu mình chờ thời" và hướng tới một chính sách đối ngoại thách thức sự thống trị của Mỹ trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương.
 
Đó là khi Tổng thống Barack Obama lên 2009 – 2017. Cái nhìn của Mỹ về Trung Cộng cũng bắt đầu thay đổi. Chính Hillary Clinton khi làm Ngoại trưởng và tiếp xúc với các quan chức Tàu đã nhận ra tham vọng của họ và Trung Cộng có thể là mối nguy hiểm tiềm tàng như thế nào. Hãy đọc lại bài viết từ năm 2011 của bà Hillary Clinton “America’s Pacific Century” (thế kỷ châu Á-Thái Bình Dương của Mỹ”, Foreign Policy, “Clinton declares "America's Pacific century", Reuter), và sau đó chính bà Hillary Clinton đã cùng với TT Obama xoay trục về châu Á như thế nào. Hiệp định TPP (The Trans-Pacific Partnership, còn gọi là the Trans-Pacific Partnership Agreement) chính là chiến lược để chính quyền Obama đoàn kết các nước trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương và gạt Trung Quốc ra ngoài nhưng tiếc rằng, Trump vì luôn muốn đảo ngược mọi chính sách của Obama nên  đã rút lui và Trung Quốc liền có cái thay thế ngay, sáng kiến “Một vành đai, một Con đường” (Nhất đới, Nhất lộ).
 
Đến nhiệm kỳ thứ hai từ năm 2017, khi phát biểu tại đại hội đảng Trung Quốc tháng 10.2017 thì Tập Cận Bình đã công khai nói về việc Trung Quốc muốn vươn lên thành siêu cường, muốn tham dự sâu hơn vào những vấn đề quốc tế, thậm chí cạnh tranh với siêu cường Mỹ, và Tập Cận Bình còn đưa ra "Giấc mơ Trung Hoa" để thay cho "American Dream", được thể hiện bằng các tham vọng lãnh thổ và chiến lược,
 
Như vậy tham vọng của Trung Cộng đã quá rõ ràng, và bây giờ thì Mỹ và phương Tây đã thấy rõ.
 
Trên đây tôi đã giải thích khi chính sách của Tàu thay đổi, Tàu lộ mặt thì mới có lý do để Mỹ và các nước thay đổi chính sách.
 
Về những lập luận cho rằng Obama yếu đuối, chỉ có Trump mới diệt được Tàu, rằng phải bầu tiếp cho Trump vì đảng Dân chủ mà lên thì Tàu lộng hành?
 
Thứ nhất, ông Trump không diệt Tàu và ngay cả có muốn cũng không dễ gì diệt được ngay. Trung Cộng sẽ sụp nhưng cũng như Liên Xô trước kia, cần phải có một thời gian dài và nếu muốn làm được như vậy thì Mỹ và các nước đồng minh phải đoàn kết, bao vây, ngăn chặn Tàu bằng nhiều biện pháp khác nhau.Trong 3 năm qua những trò chiến tranh thương mại của Trump có làm cho chế độ của Bắc Kinh sụp không? Hay cả 2 bên đều bị thiệt hại về kinh tế nhưng cuối cùng người nghèo ở Trung Quốc hoặc nông dân Mỹ mới là bị ảnh hưởng nặng nề nhất và cuối cùng thì hai bên lại ngồi vào bàn thương lượng với nhau như chúng ta thấy.
 
Khoan hãy nói chuyện gia đình Trump cho tới con gái, con rể đều có mối quan hệ làm ăn bao lâu nay với Tàu nên khó có chuyện Trump đánh Tàu mà không vướng mắc về lợi ích kinh tế riêng, cứ cho là Trump thực sự muốn đánh Tàu, nhưng chiến lược của Trump ra sao?
 
Chỉ đánh thuế, đánh vào kinh tế Tàu không chưa đủ. Mà phải tích cực đoàn kết với tât cả các nước đồng minh, có chiến lược lâu dài bao vây Tàu về mọi mặt, ngăn chặn Trung Cộng vươn vòi gây ảnh hưởng trên thế giới, ngăn chặn Trung Cộng tìm cách mua chuộc, thao túng các tổ chức, quốc gia theo hướng có lợi cho mình v.v…Nhưng đường lối ngoại giao của Trump trong những năm qua như thế nào? Công kích đồng minh từ Âu sang Á, công kích NATO, làm sứt mẻ các mối quan hệ với đồng minh, dẹp bỏ TPP, rút khỏi Hiệp định Paris về biến đổi khí hậu, cắt viện trợ cho WHO…là củng cố hay làm yếu đi ảnh hưởng của Mỹ trên thế giới, là làm hại hay lợi cho Tàu?...
 
Đó là chưa nói Trump không quan tâm về vấn đề nhân quyền, không lên án mạnh mẽ những hành vi vi phạm nhân quyền ở các quốc gia độc tài nên chỉ riêng VN thôi, 3 năm qua nhà cầm quyền VN chùn tay hơn hay mạnh tay đàn áp những người bất đồng ý kiến, hoạt động dân chủ hơn? Số người bị bắt, bị cầm tù có giảm đi hay càng tăng với những bản án nặng nề hơn?
 
Còn về Trung Cộng, 3 năm qua Mỹ có ngăn chặn được sự bành trướng của Trung Cộng trên biển Đông không hay là chúng vẫn tiếp tục không ngưng nghỉ một ngày nào quá trình biến các đảo thành căn cứ quân sự, hải quân,và chuẩn bị thành lập vùng nhận dạng phòng không trên biển Đông? Mới đây nhất, khi Tàu thông qua Luật An ninh Quốc Gia Hong Kong, chấm dứt mô hình “một quốc gia, hai chế độ” ở Hong Kong thì Mỹ làm được gì ngoài việc tuyên bố “Hong Kong không còn đủ sự tự trị với Tàu”, rút quy chế thượng mại đặc biệt dành cho Hong Kong, như thế có khác nào thừa nhận Hong Kong đã thuộc về Tàu rồi?
 
Nếu như Trung Quốc dưới thời Tập đang tìm cách mở rộng quan hệ, mở rộng ảnh hưởng của Trung Cộng trên thế giới thì Hoa Kỳ dưới thời Trump lại đang co cụm lại với chính mình, như thế là lợi hay hại? Mời đọc thêm “How China sees the World and how we should see China”, H. R. McMaster, The Atlantic. Đánh Tàu là phải có tầm nhìn như vậy.
 
Những người chỉ trích, phê phán Trump không phải vì “ông ta nói năng bộc trực, không có trình độ nghệ thuật “mỵ dân” như ông Clinton và Obama mà thật ra là mồm lưỡi, xảo ngôn kiểu các nhà chính trị lươn lẹo không khác gì các chính trị gia CS" (?) Những người chỉ trích, phê phán Trump không phải vì Trump hành xử không theo kiểu “truyền thống” của các chính trị gia trước đây. Những người chỉ trích, phê phán Trump cũng không chỉ vì những vấn đề về tư cách, nhân cách, đạo đức, mà cái chính là vì những lời nói, việc làm, chính sách của Trump đang gây hại cho nước Mỹ – đối nội thì làm cho xã hội Mỹ càng trở nên chia rẽ hơn bao giờ hết và những giá trị dân chủ, nhân quyền xây dựng từ bao đời bị xói mòn; đối ngoại thì làm cho vai trò, uy tín, sức mạnh mềm của Mỹ bị giảm sút trên thế giới.
 
Chỉ qua 2 ví dụ là đại dịch cúm Vũ Hán và các cuộc biểu tình biến thành bạo lực vừa qua cũng đủ chứng minh Trump không có khả năng đối mặt và giải quyết những cuộc khủng hoảng, thay vào đó chỉ biết đổ lỗi, không nhận trách nhiệm “I don’t take responsibility at all”, chỉ biết công kích người khác, hăm dọa, đòi sử dụng quyền lực và vũ lực để trấn áp…
 
Cuối cùng, tôi cho rằng sắp tới dù là đảng Dân chủ hay Cộng hòa nắm quyền thì cũng sẽ thay đổi chính sách với Tàu, cũng sẽ coi Tàu là đối thủ. Nhưng hãy hy vọng vào một TT có tài đức hơn Trump.
 
Còn số phận VN thì chỉ có người VN mới thay đổi được, không thể hy vọng, trông chờ vào bất cứ một thế lực bên ngoài nào hay bất cứ ai.
 
Lâu nay tôi vẫn tránh những cuộc tranh luận về Trump vì không đi đến đâu và rất mất thì giờ, mất bạn bè (!), nhưng hôm nay buộc phải nói vậy. Có những sai lầm của nước Mỹ phải mất hàng chục năm sau mới thấy được, như việc rút khỏi VN, phản bội VNCH chẳng hạn. Việc Trump lên làm TT cũng vậy, những hậu quả để lại cho nước Mỹ trong nước cũng như việc xây lại hình ảnh cho Hoa Kỳ trên thế giới phải mất rất nhiều thời gian.
 
Đừng vì cảm tính hay vì quá tuyệt vọng về số phận của VN mà lại đi đặt hết niềm tin và sự hy vọng vào một TT Hoa Kỳ như Trump. Thay vào đó hãy tìm đọc nhiều nguồn tin khác nhau trên báo tiếng Anh của các nước để thấy trong số những người lên tiếng phản đối Trump mạnh mẽ có rất nhiều nhân vật có tên tuổi, vị trí trong xã hội Mỹ, để thấy châu Âu và thế giới đánh giá Trump và nước Mỹ dưới thời Trump ra sao và khi đọc thì đối chiếu từ nhiều nguồn để kiểm tra sự thật (thậm chí nếu không đọc được tiếng Anh, tiếng Pháp, Đức…thì trên internet này nhiều người giỏi ngoại ngữ, mỗi ngày vẫn dịch không công rất nhiều cho mọi người đọc) chứ đừng chỉ đọc báo tiếng Việt không có nguồn tin, không dẫn chứng, số liệu v.v…của những người cuồng Trump!
 
 

usaelection gởi