Thành Tâm Niệm Danh Hiệu Bồ Tát Địa Tạng Vương Có Thế Siêu Độ Nghiệp Chướng
Hòa Thượng Tuyên Hóa, Vạn Phật Thánh Thành
Có một phần công sức thì sẽ được một phần kết quả tương ứng. Khi Địa Tạng Vương Bồ Tát biết quý vị thành tâm niệm danh hiệu Ngài, Ngài sẽ giúp siêu độ nghiệp chướng của quý vị.
"Trực tâm là Đạo Tràng". Bất luận quý vị là người xuất gia hay là tại gia, trong bất cứ hoàn cảnh nào đều phải thành thật và ngay thẳng. Không được nói dối, không làm những việc mạo hiểm , cũng không đầu cơ hoặc đánh cá ngựa. Trong bất cứ hoàn cảnh nào phải dùng tâm chân thật không dùng tâm cầu cạnh dua nịnh. Chúng ta phải có tâm chân thật trong mọi hòan cảnh, cái tâm phải biết dung hòa để hòa hợp với người khác. Để có tâm chân thật có nghĩa là để tu Đạo Bồ Đề, và đừng bao giờ làm trở ngại hay chướng ngại người khác. Nếu chúng ta làm hại hay chướng ngại người khác, chúng ta tạo nhân cho quả báo xấu. Khi quả báo của chúng ta đến, nếu chúng ta không sám hối mà lại cứ tiếp tục lừa dối người càng nhiều thêm, thi chúng ta lại sẽ tạo ra thêm nhiều nghiệp xấu nữa, khó mà tiêu trừ được.
Lần này (năm 1982) khi tôi đến Châu Á, tôi có gặp một người phụ nữ là cô họ Vương ở Penang. Trong tiền kiếp cô thích ăn móng gấu và óc khỉ. Cô đập đầu khỉ nứt ra để uống óc khỉ. Cô cũng chặt móng gấu, chiên lên để ăn. Vì những nghiệp chướng trong quá khứ này, kiếp này cô sanh ra làm người phụ nữ. Tuy nhiên, thay vì sửa chữa lỗi lầm và bắt đầu đời mới, cô vẫn tiếp tục tạo nghiệp xấu. Cô đã giết hai nhân mạng bằng cách phá thai hai lần. Hai vong linh thai nhi bị phá thai này cùng kêu gọi những con ma là các chúng sinh mà cô đã làm hại trong tiền kiếp. Vì thế, cô bị ung thư.
Trong thời gian thăm tôi viếng Penang, người phụ nữ trẻ này đã phát đại tâm sám hối và bệnh ung thư của cô đã thuyên giảm. Tiếc thay, hai tuần sau cô lại quay trở lại tập quán cũ, tái lập liên hệ với người bạn trai và lại còn làm những hành vi không phù hợp Phật Pháp.
Sau đó một thời gian ngắn, bệnh ung thư của cô trở lại. Cô bị bệnh là do nghiệp chướng của cô gây ra. Nếu cô thật tâm sám hối về những lỗi lầm trong quá khứ và sửa đổi lại thì cô đã có một phần vạn cơ hội để khỏi bệnh. Nếu không, không có thuốc nào có thể chữa và ngay cả Phật và Bồ tát cũng chẳng cứu được cô. Có câu nói rằng, "Tội từ tâm khởi, đem tâm sám.". Nếu chúng ta không sám hối và sửa đối với tâm chân thành, thì nghiệp chướng của chúng ta sẽ quay trở lại. Trong trường hợp của cô họ Vương, vì cô không thành tâm sám hối và sửa đổi, nên bệnh ung thư của cô đã trở lại.
Đáng lẽ cô phải viết thư cho tôi khi bệnh cô trở lại. Nếu cô ấy nói thật với tôi, có lẽ lúc đó còn có thể làm đuợc cái gì đó. Thay vì làm như vậy, cô đã nói dối với tôi và nói với tôi là cô sắp sang Mỹ. Trước khi tôi rời Mã Lai, tôi có bảo cô rằng sau khi khỏe mạnh hơn và nếu có khả năng mua vé máy bay sang Mỹ, thì cô có thể đến Hoa Kỳ và xuất gia đề tu hành. Nói cách khác, đáng lẽ cô phải sang Mỹ sau khi cô được chữa khỏi bệnh.
Nhưng, người phụ nữ trẻ này chỉ sang Mỹ sau khi khí bệnh ung thư tái phát; cô đến để chết ở Vạn Phật Thánh Thành. Chỉ đến lúc khi bệnh của cô đã quá tầm tay của Y khoa thi cô mới lên máy bay một cách rất khó khăn và đến Mỹ vào ngày 24 tháng trước. Với loại xảo quyệt nầy, bệnh của cô càng khó chữa lành. Vì hành vi của cô là hoàn toàn giả dối, không thành thật và thủ đoạn, ngay cả Phật và Bồ Tát cũng không thể giúp được cô.
Bây giờ cô đang ở trong bệnh viện, cơ hội sống chỉ còn 0.5 phần vạn. Tối nay chúng ta hãy thành tâm hồi hướng công đức cho cô, mong rằng cô sẽ bình phục. Mặc dù cô lừa dối tôi, lừa dối nơi tỉnh giác này tức cũng có nghĩa là lừa dối mọi người ở đây, nhưng tất cả chúng ta đều có lòng từ bi. Cô ta từ nơi rất xa đến đây, hy vọng cô có thể đuợc cứu sống khỏi tay tử thần. Nếu còn có thể cứu cô ta được, chúng ta nên cố gắng hết sức. Nếu không thể cứu cô ta, chúng ta cũng cố gắng hết sức. Nỗ lực của tập thể rất mạnh, chúng ta thành tâm giúp cô tiêu trừ những nghiệp chướng của cô. Hãy theo tiếng mõ, và vì cô ta mà niệm hồng danh Bồ Tát Địa Tạng Vương .
Trong lúc chung ta niệm danh hiệu Bồ Tát Địa Tạng Vương , những nghiệp chướng của cô đáng lẽ phải được tiêu trừ. Tuy nhiên, khi nghiệp quá khứ của cô được tiêu trừ thì nghiệp mới tích tụ lại cũng nhanh như vậy. Thật ra, chúng ta đang giúp cô ta tiêu trừ những nghiệp chướng vô tận mà lúc sanh ra cô đã có. Tôi nghĩ nếu chúng ta muốn cứu người này, chúng ta cần bắt đầu Thất Địa Tạng vào ngày mai. Hãy thanh tâm niệm danh hiệu Bồ Tát và hồi hướng công đức cho cô, hy vọng cô sẽ bình phục. Khi chúng ta giúp người khác với lòng thành khẩn thì chư Phật và Bồ Tát nhất định cùng sẽ giúp chúng ta ...
Hôm nay chúng ta cùng phát tâm để hồi hướng công đức cho người phụ nữ trẻ này. Có phải thân nhân của cô ta yêu cầu chúng ta làm công việc này không? Không, họ không có yêu cầu. Tuy nhiên, dù là họ không biết, chúng ta vẫn hồi hướng công đức cho cô. Là Phật tử, chúng ta không cần được thỉnh cầu mới giúp đỡ người khác. Chúng ta cảm thấy thương xót người phụ nữ trẻ này và cố hết sức mình để giúp cô ta. Chúng ta nương tựa vào uy lực của Bồ Tát Quan Thế Âm và Bồ Tát Địa Tạng Vương.
Nếu cô ta tỉnh lại thi thật là tuyệt hảo; nếu không, đó chỉ vì nghiệp chướng của cô quá nặng. Dẫu sao đi nữa, chúng ta hãy cố gắng hết sức mình, tất cả chúng ta nên nỗ lực làm việc!
Hiện nay, càng lúc các nhiều tai họa trên thế giới, trong khi đó càng lúc càng ít người tu Đạo Bồ Đề. Thêm nữa, càng lúc càng có nhiều người phá giới. Tại sao thế giới ngày càng trở nên tệ hại? Chúng ta hãy nghiên cứa câu hỏi căn bản này. Nguyên nhân của vấn đề này là con người không giữ năm giới, đặc biệt là giới không tà dâm. Đàn ông và đàn bà đều sai lầm nghĩ rằng thỏa mãn ham muốn tình dục là một loại khoái lạc. Như có câu nói là “quay lưng với giác ngộ, phối hợp với bụi trần (bội giác hợp trần)” và "nhận kẻ giặc làm con”. Họ cho đau khổ là khoái lạc, đen là trắng, và cho sự thật là hão huyền. Họ quá mê lầm đến nỗi họ hành động cẩu thả và không chánh đáng, dường như họ đi ngược đầu thay vì đứng thẳng. Thêm vào đó, thay vì biết giữ gìn tinh lực quý giá, những người nam nữ mỗi ngày làm những việc mà cuối cùng chỉ là thương tổn chính họ. Đàn ông không biết cư xử như người đàn ông chính trực, phụ nữ không biết cư xử như người phụ nữ chính trực; những điều họ biết chỉ là làm cách nào để thỏa mãn ham muốn nhục dục của họ.
Ngày nay, nam nữ sinh viên, nhất là những người trong những đại học nổi tiếng, họ sống chung và tham gia những hành vi chung chạ. Những hành động này đưa đến những sự mang thai ngoài ý muốn. Đề tránh những sự mang thai ngoài ý muốn này, các phương tiện ngừa thai được phát minh. Nhiều người nghĩ rằng dùng phương tiện ngừa thai tốt hơn là đối phó với những khó khăn do những sự có thai ngoài ý muốn. Thật ra, dùng biện pháp ngừa thai là không đúng vì nó ngược lại những chức năng sinh học trong việc giao hợp, và đó cũng là một loại nghiệp chướng. Thêm vào đó, những người phát minh ra những phương pháp ngừa thai cuối cùng đã gây hại cho nhiều thanh niên nam nữ , vì những người trẻ sẽ dễ dàng tham gia hành vi tà dâm hơn khi nghĩ rằng họ không phải lo lắng về chuyện có thể mang thai.
Ngoài phương pháp ngừa thai, nam nữ còn dùng sự phá thai để đương đầu với những bào thai ngoài ý muốn do những hành vi đồi trụy của họ. Bằng cách phá thai, họ tạo ra một tội nặng nề hơn - tội sát sanh. Nói cho rõ, trong khi dùng biện pháp ngừa thai là một hành động sát sanh gián tiếp; thì phá thai là hành vi sát sanh trực tiếp. Tất cả những việc sát sanh này làm gia tăng lòng oán hận trên thế gian. Những năng lực xấu này cũ chồng chất, kết quả là có những bệnh lạ. Khi quý vị nghiên cứu sâu xa hơn, quý vị sẽ thấy rằng nếu đàn ông, đàn bà không luôn phá luật về hành vi luân lý thì đã chẳng xảy ra quá nhiều những bệnh tật lạ với những triệu chứng khác thường không giải thích được và không chữa được.
Bây giờ, ngoài ung thư còn có những bệnh khác cũng khó chữa hoặc không thể chữa được. Những vấn đề này đều đầu tiên bắt nguồn từ phạm giới về tà dâm, rồi thì giới sát sinh. Những hành động không chính đáng này sẽ có tiếp theo sau là sự phạm giới ăn cắp, nói dối và dùng chất say. Năm giới luật này là những luật lệ quan trọng nhất trong đời sống chúng ta. Vì thế, mọi người phải giữ năm giới. Thuở xưa, khi vị Chuyển Luân Thánh Vương còn ở trên thế gian để giáo hóa chúng sanh, mọi người đều giữ năm giới, tuân theo và thực hành mười điều thiện (Thập Thiện) và ăn chay. Vào thời đó, không có thiên tai và mọi người được hưởng rất nhiều phước báo, nhiều người có thần thông và mở ngũ nhãn. Trái lại ngày nay, tiêu chuẩn đạo đức ngày càng suy đồi. Sự suy đổi trong phẩm cách con người cũng làm cho cả thế giới suy đồi.
Quý vị có muốn biết tại sao có quá nhiều người bị ung thư? Tình trạng này là do nghiệp sát sanh tạo ra. Quý vị hãy suy nghĩ về việc này, qua sự phá thai, quý vị đã tận diệt những mạng sống ngay trước khi chúng có cơ hội chào đời. Trong hoàn cảnh này, sự oán giận của những bào thai không được sinh ra không thật là kinh khủng hay sao ? Nói tóm lại, thế giới và con người càng ngày càng tệ hại hơn. Tất cả chỉ vì nghiệp sát sinh.
Người tại Vạn Phật Thánh Thành, vì biết nhân quả báo ứng tuần hoàn, chúng ta hãy làm giảm nghiệp xấu trên thế giới, như vây thế giới sẽ không có nhiều thiên tai, giúp nhân loại bớt đi một chút đau khổ, và bệnh tật của nhân loại cũng bớt đi một chút. Chúng ta hãy cùng nhau giúp cô họ Vương xem như đây là một cơ hội để nỗ lực và thành tâm niệm danh hiệu Bồ Tát Địa Tạng Vương . Niệm danh hiệu Bồ Tát Địa Tạng Vương có thể giúp giảm nghiệp xấu của chúng sinh; và để cho những kẻ thù, thân nhân và những chủ nợ của họ từ vô lượng kiếp về trước được sinh về Tây Phương Cực Lạc. Lần tụng niệm này cũng sẽ giúp tất cả kẻ thù, thân nhân và chủ nợ của chúng ta được được sinh về Tây Phương Cực Lạc.
Hãy nhân cơ hội này để niệm danh hiệu Địa Tạng Vương Bồ Tát với sự nỗ lực và thành tâm. Khi chúng ta giúp những người đang bệnh hay đang đau khổ, chúng ta cũng đang độ cha mẹ, tổ tiên, kẻ thù, thân nhân, và chủ nợ của chúng ta trong những đời quá khứ, và giúp họ lìa khổ được vui, và liễu sanh thoát tử.
Có một phần công sức thì sẽ được một phần kết quả tương ứng. Khí quý vị niệm danh hiệu Địa Tạng Vương Bồ Tát với sự nỗ lực và thành tâm, Ngài sẽ cảm động. Biết rằng quý vị đang niệm danh hiệu Ngài với lòng thành khẩn như vậy, Bồ Tát Địa Tạng Vương sẽ siêu độ tất cả nghiệp chướng của quý vị, Ngài cũng giúp quý vị tu Đạo Bồ Đề, tiến bộ trên đường Đạo này mà không bị ma chướng, sớm tiêu trừ các nghiệp chướng, mau xa lìa đau khổ và vãng sanh về Thế Giới Cực Lạc. Đó là lý do chính để chúng ta tham dự Thất Địa Tạng. Vì thế, mọi người hãy chân thật và thành tâm để siêu độ cha mẹ, tổ tiên, kẻ thù, thân quyến và chủ nợ của chúng ta trong những kiếp trước. Hãy để cho họ dùng cơ hội này để lia khổ đuoc vui. Đừng để thời gian trôi quá vô ích!
Lời Sọan Giả:
Dù cô họ Vương đã tạo nhiều nghiệp xấu trong quá khứ, cô đã phát đại tâm sám hối tại Penang. Trước đại chúng hơn hai ngàn người, cô thành thật nói về những hành vi không tốt đẹp của cô, và cầu xin sự gia hộ từ bi của chư Phật, chư Bồ Tát và của Hòa Thượng khi cô quyết tâm sám hối và thay đổi. Khi ấy bệnh ung thư của cô được thuyên giảm. Tuy nhiên, cô trở lại thói quen cũ sau khi phát tâm sám hối, và dùng phương tiện gian dối để đến Vạn Phật Thánh Thành. Vì cô làm thêm nhiều nghiệp chướng, nên khó mà tránh được nghiệp quả không lành. Vì thế, mặc dù bốn chúng đệ tử tại Vạn Phật Thánh Thành đã vì cô mà tổ chức hai Thất Địa Tạng và nhiều bác sĩ đã cố gắng để cứu cô, nhưng cô đã mất vài tuần sau đó. Chúng ta có thể nói rằng cô họ Vương đã hiện thân thuyết Pháp và hãy xem đây là sự cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta.
Phản Ảnh Của Đệ Tử
Về Việc Phá Thai
Sư Cô Hằng Vân trả lòi các câu hỏi.
Kinh Lăng Nghiêm nói: “Do lòng ưa thích lưu chuyển thành chủng tử; do giao cấu phát sanh, hấp dẫn nghiệp tương đồng. ”, một khi thụ thai, tức có sanh mạng !
HỎI: Nếu như người mẹ đang mang thai, sau khi soi siêu âm phát hiện thai nhi trong bụng có tật bẩm sinh, như bị chứng bệnh chậm phát triển Down (hội chứng Down) chẳng hạn, xin hỏi có thể vì thế mà phá thai hay không ?
ĐÁP : Phá thai nằm trong giới sát, thuộc về sát thai nên vẫn là phạm tội sát nhân. Trên căn bản, nếu như là sẩy thai tự nhiên, hoặc là thai chết trong bụng, thì đó là do sinh mạng của thai nhi tự nhiên kết thúc, cho nên không kể phạm giới sát. Tuy nhiên, nếu như cố ý làm việc phá thai, đây tức là phạm giới sát.
HỎI : Nhưng nếu cha mẹ nuôi nấng đứa con tàn tật bẩm sinh này thì chẳng phải là họ phải cực khổ suốt một đời hay sao ?
ĐÁP : Dĩ nhiên là cực khổ lắm, nhưng điều này là do có nhân duyên quả báo bên trong. Vì khi đứa con có khuyết tật đến đầu thai, là do có duyên với cha mẹ. Có câu “Vợ chồng là do tiền duyên, thiện duyên, ác duyên; không duyên thì chẳng gặp. Con cái vốn do nợ túc căn đời trước, thiếu nợ, trả nợ; không nợ thì chẳng đến.” Con đến đầu thai, phải có ba duyên thành thai là duyên cha, duyên mẹ, và duyên của chính đứa bé. Trong Kinh Lăng Nghiêm nói: “Đồng nghiệp ràng buộc lẫn nhau mà hợp, mà tách rời, mà thành, mà chuyển hóa. Cái thấy phát sáng thì sinh hình sắc, thấy sáng thì ý tưởng thành hình. Nghịch ý thì ghét nhau, cùng ý thì thích nhau. Do lòng ưa thích lưu chuyển nên thành chủng tử; do thâu nạp niệm tưởng nên thành ra bào thai. Do có nhân duyên thai bào phát triển qua cac giai đoạn Yết La Lam, Át Bồ Đàm v.v ....” Gọi là “đồng nghiệp”, là nghiệp của đứa bé và nghiệp của cha me có cùng nhân duyên. Do đồng nghiệp nên sanh ra một thứ tình thương lẫn nhau, tức như keo và sơn quyện dính vào nhau. Do đó mà có những chúng sanh sinh ra từ thai, từ trứng, từ sự chuyển hóa, từ ẩm ướt.
Con người khi đến làm người, thì thức thứ tám đến trước tiên; lúc chết thì thức thứ tám rời đi sau chót. Thần thức vừa rời đi, trên thân liền lạnh; thức chưa đi, thân vẫn không thể lạnh. Cho nên nói “đi sau đến trước làm chủ nhân”. Con người từ sau khi chết cho đến lúc đầu thai thân mới thì trong khoảng thời gian thức thứ tám ở giữa này được gọi là “Thân Trung Ấm” hay còn gọi là “Thân Trung Hữu". Thân Trung Ấm nhìn mọi vật đều thấy một màn tối đen, cái gì cũng chẳng nhìn thấy. Nhưng thân này có duyên với người cha, người mẹ nào, hoặc quan hệ cha con, mẹ con, tức là có cùng một loại nghiệp báo tương đồng. Lúc đó dù cách xa ngàn muôn dặm nhưng khi cha mẹ chăn gối ăn nằm, Thân Trung Ấm sẽ thấy một tia ánh sáng nhỏ, sự vô minh của nó liền dấy động, lúc này liền có một luồng sức hút như nam châm hút sắt, không kể khoảng cách xa đến đâu, đều có thể hút nó sang đến để đến đầu thai ! Đây gọi là “Do lưu giữ lòng ưa thích nên thành chủng tử; do giao cấu phát sanh, hấp dẫn nghiệp tương đồng.”
Sau khi thụ thai thì tuần thứ nhứ được gọi là “Yết La Lam”, nghĩa là “khối đặc trơn đục như sữa". Tuần thứ hai gọi là “Át Bồ Đàm”, tức là do khối đặc trơn biến thành hình thai. Về sau thì phát triển dần thành thân hình vậy.
Trong pháp “Mười Hai Nhân Duyên” nói rõ Vô minh duyên hành, vô minh tức là ngườI nam, ngườI nữ sanh ra một thứ tình ý yêu thương, sau đó mớI có chuyện phòng the. “Hành duyên thức”, có hành vi của hai tính phái, theo đó thì có một thứ thức, đây tức là “Nạp tưởng vi thai” cái thức này. Trong lúc này, “Thân Trung Ấm” đầu thai, cũng tức là nói, lúc này đã có sinh mạng rồi. Cho nên giữa con cái và cha mẹ đều có một thứ nhân duyên đặc thù, dầu cho con cái có mang chứng bệnh dị tật gì, cũng đều có một nghiệp duyên đặc biệt cần phải nhận lấy.
Hồi xưa không có máy dò siêu âm nên thọ thai gì thì đều hạ sanh ra, bây giờ có máy dò siêu âm một khi soi rọi thấy là chứng ngu đần, liền đem phá bỏ, tưởng là đem dẹp bỏ đi cái phiền não về sau. Kỳ thật, thông thường những thứ duyên này chẳng phải là một thứ duyên lành, nhưng người làm cha mẹ phải nhận lấy bào thai đó. Nếu như cha mẹ chẳng cảm thông cho nó, lại đem nó giết đi, điều nầy sẽ càng làm tăng duyên ác với nhau trong quan hệ ác duyên này, không chừng trong đời sau nữa thì lại càng ghê gớm hơn, như “Kinh Lăng Nghiêm” đã nêu trong “Thập nhị loại sanh”, có một loại chúng sanh gọi là “Phi Vô Tưởng”, loài chúng sanh nầy chẳng phải là không có tư tưởng, mà là tư tưởng bất bình thường. Tỷ như một loài chim cú sau khi sanh ra thì sẽ ăn thịt chim mẹ, lấy máu thịt của mẹ để nuôi thân mình. Khoa học cũng phát hiện ra một loài bọ hung ăn thịt mẹ nó. Vì sao nó phải ăn thịt mẹ, bởi vì trong đời quá khứ, họ có mối oán thù rất sâu.
Chẳng hạn có trường hợp lấy thù báo ân như trong quá khứ con là ân nhân của mẹ, mà mẹ không biết đã dùng đủ mọi cách làm con chết, để con chết không nhắm mắt mà lại chẳng có cách tố oán. Cho nên trong đời này nó sanh làm con của người, mới ăn thịt mẹ nó. Đại loại là như thế, bên trong đó đều có một thứ nhân duyện quả báo. Tuy nhiên người thế gian chẳng hiểu rõ nhân quả. Cho nên khi nghĩ là bào thai có vấn đề thì cho rằng có thể phá bỏ; điều này có thể nói là trải sương lên tuyết. Trên căn bản một cái bào thai như thế không nên phá bỏ, mà là phải am hiểu để xóa trả nghiệp duyên.
HỎI: Nếu một cô gái bị cưỡng hiếp có thai, có thể được phá thai hay không?
ĐÁP : Tình trạng nầy khiến người ta rất là thương xót. Nhưng mà, nếu như vì thế mà đi phá thai thì đây là giết hại một sanh mạng. Cho nên ở trong tình huống bất hạnh như vậy, vẫn nên để đứa trẻ ra đời mà không phá thai. Tuy nhiên, suốt cuộc đời người con gái nầy có thể phải chịu nhiều đau khổ, nhưng từ góc độ nhân quả mà nói, đây là cách làm tương đối ổn thỏa hơn.
Phá thai, trong xã hội hiện nay là một sự lạm dụng bừa bãi, tôi kể một câu chuyện có thật, để quý vị lấy làm cảnh giác. Có một vị cư sĩ kể lại lúc bà mẹ của ông sắp vãng sanh trước đó một khoảng thời gian thì các hành vi của bà biến thành giống như là có ba con người, một chốc đổi thành như một bé trai, một lát lại biến thành một em bé gái, một hồi nữa thì trở lại hình dáng người thật của bà; lúc biến thành bé gái, bà còn biết theo ông cư sĩ ấy nhõng nhẽo. Nguyên là bà mẹ của ông ấy trong quá khứ đã từng phá thai hai lần, một lần thai nam, một lần thai nữ; bây giờ mấy thai này đến tìm “MẸ”, gá vào thân người “MẸ”. Cho nên trên đời nầy mọi người đều chỉ nhìn thấy được một bề mặt của cái “QUẢ”.
Chúng ta thử ngẫm nghĩ xem, con cái sau khi sanh ra đời đều là núm ruột được thương yêu nâng niu hết mức, được sự đùm bọc đầy đủ không thiếu sót mảy may. Thế khi hủy phá đứa trẻ trong thai, thì cho dù là con cái đến do duyên thiện, cũng biến thành duyên ác, trở thành thù hận, thành ra “quỷ tí hon khó hòa giải".
Trong “Kinh Lăng Nghiêm” có đề cập đến: “Nếu dùng tài vật, hoặc công sức lao lực bồi thường đủ thì nợ sẽ tự chấm dứt. Nếu như giữa lúc trả nợ đó lại giết hại thân mạng hoặc ăn thịt lẫn nhau thì như thế mãi cho đến trải qua vô số kiếp nhiều như hạt bụi nhỏ cứ sát hại ăn nuốt lẫn nhau, giống như bánh xe xoay chuyển lúc lên cao lúc xuống thấp, xoay chiều đổi thế liên tục chẳng ngưng nghỉ. Trừ khi tu XA-MA-THA hoặc đến khi Phật ra đời, nếu không chẳng thể ngơi nghỉ.” Đây là nói giữa chúng sanh với nhau có nợ về phương diện tiền bạc, thì dầu là sanh thân người hoặc thân súc sanh, hoặc ở đời này hoặc đời sau, hoặc là dùng tiền vật, hoặc dùng công sức lao lực, phải trả sòng phẳng cho nhau, nợ trả đủ rồi, nghiệp báo như vậy đối với nhau đều chấm dứt. Trong sự âm thầm này tuy là không có người chủ chốt nhất định, nhưng bởi do quan hệ nghiệp lực, không ai muốn bị thiệt thòi, cho nên tuyệt đối không nên lợi dụng lẫn nhau, chỉ sau khi trả nợ công bằng thì món nợ mới tự nhiên ngưng dứt được.
Thế nhưng nếu như là món nợ mạng sống thì sao? Lúc kết oán lẫn nhau thì hoặc đem đối phương giết hại hoặc ăn thịt đối phương. Anh ăn thịt của tôi, thì tôi sẽ giết thân mạng anh; tôi ăn thịt anh, thì anh lại sẽ giết thân tôi; giống như bánh xe lăn mãi chẳng có lúc ngừng. Ngoại trừ được sức chánh định Lăng Nghiêm hoặc có Phật ra đời để giải trừ tướng nghiệp tội nầy. Chỉ đến lúc đó đôi bên đều rõ biết lẫn nhau rồi, không tạo thêm nghiệp, như thế mới chấm dứt món nợ được. Nếu không thì biển máu thù sâu nầy, thì rất khó dập tắt.
Thảo nào Tuyên Công Thượng Nhân từng bảo: “Ta phải khuyên mọi người đừng có phá thai nữa, hãy suy nghĩ mà xem, một sanh mạng chưa kịp ra đời thì đã thành hồn oan, khắp nơi là những tiểu quỷ đòi mạng, quý vị bảo xã hội sẽ yên ổn hay sao? Những tiểu quỷ nầy cần thiết gặp người có đạo hạnh, không tham tài lợi, mới có thể siêu độ họ được. Nhựng tiểu quỷ này rất khó hòa giải! Rất khó giải quyế việc này, vì vậy nghiệp tội tràn ngập khắp nơi, làm sao an ổn cho được?”
HỎI: Người bạn thân của tôi là bác sĩ phụ khoa, nếu một thai phụ có khó khăn về kinh tế hoặc đã có con cái đông đúc v.v.. , thì bác sĩ đó có thể giúp bà ấy phá thai được không?
ĐÁP: Khoãng 30 năm về trước, hồi tôi chưa xuất gia, tôi xem trên báo có một bài viết của một cô y tá. Cô ấy kể lại rằng tại bệnh viện nơi cô làm việc, các y tá trẻ không dám trực ca đêm. Vì sao? Bởi vì trong phòng giải phẫu phá thai ở tầng lầu hai vào ban đêm thường hay vọng lại tiếng khóc của trẻ sơ sinh, cho nên các y tá trẻ bị hoảng sợ không dám trực đêm. Nhưng do gia cảnh nên cô y tá ấy tình nguyện làm ca đêm, vì như thế có thể chăm lo gia đình cô thuận tiện hơn; vả lại cô có can đảm hơn, nên cô nhận làm y tá trực đêm. Sự việc thế nào? Dù phòng giải phẫu ở lầu hai của bệnh viện lúc về đêm vắng người thường hay vang vọng rõ ràng tiếng trẻ con khóc, cô cũng chẳng lấy làm lạ cứ tiếp tục trực ca đêm của cô.
Có một hôm lúc cô sắp tan ca vào lúc sáng sớm thì có một thai phụ sắp sửa lâm bồn đến bệnh viện, người sản phụ trông vẻ rất lo âu. Khi cô trở lại trực đêm tối hôm đó thì nghe biết sản phụ kia đã hạ sanh được con, nhưng vì sanh khó nên đã mất mạng. Không may cha của đứa bé cũng chẳng đến bệnh viện nên đứa bé được đặt trong phòng dưỡng nhi. Cô chẳng biết do nhân duyên gì, tự nhiên đặc biệt ân cần chăm sóc đứa bé; có lẽ là do thương hại đứa bé bị mất mẹ! Cô chăm sóc đứa bé qua một thời gian thì đến một hôm, khi cô đến nhận ca trực, cô y tá ban ngày bảo cô là hôm nay cha của đứa bé đã đến nhận con mang về rồi.
Sau khi trẻ được bồng đi rồi thì ngay đêm đó khi cô y tá bất chợt ngủ gục, trong mơ màng cô thấy bà mẹ sanh khó kia đến, nói với cô: “Cám ơn cô đã giúp tôi săn sóc cho đứa bé nhiều ngày qua, tôi thật rất cám ơn cô. Tôi sẽ phụ giúp cô chăm sóc các em bé khác.” Kể từ đêm hôm đó, khi cô đến trực ca, phòng giải phẫu lầu hai không còn tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng lại nữa !
Qua câu chuyện này, quý vị bảo là các thai nhi chưa sanh ra đời chẳng có tánh linh hay sao? Chúng chỉ là một khối thịt chăng? Khối thịt cắt ra là thịt chết; trên thân người chúng ta cũng đều có thịt, cái gì khiến thịt trên thân chúng ta hoạt động, trở thành một phần của sinh mạng chúng ta. Thai bào bám theo khối thịt này phát triển thành linh tánh của con người thì phải làm sao? Nếu đem thai bào cắt ra khỏi cơ thể người me, thì tánh linh của thai bào đi đâu? Thai nhi có thể trở thành cô hồn lang thang trong cõi giới u linh chăng? Nó phải đi tìm ai để đòi món nợ (tánh mạng) này đây?
Có một cô con gái, vì trẻ người non dạ, thời học sinh đã từng đến một nhà thương phá thai; bấy giờ thai thì phá rồi, vết thương thân tâm tuy vậy khó mà bình phục. Vài năm sau, tại trước cửa bệnh viện này đã xảy ra tại nạn ngay nơi ngã tư đường hồi cô ấy đi phá thai ngang qua. Cho nên, việc làm phá thai này đối với người mẹ và thai nhi đều bị thương tổn cả thân và tâm !
Có một hôm, có vị nữ cư sĩ đưa ông bác sĩ phụ sản khoa của bà đến đạo tràng. Tại sao? Vì ông bác sĩ nầy bị chứng bệnh ung thư, hy vọng nương vào Phật lực và Bồ-Tát cứu giúp ông. Ông ấy nói với tô rằng ông rất chú trọng sức khỏe, mỗi ngày đều vận động để gìn giữ sức khỏe, nhưng chẳng biết tại sao lại có thể bị chứng bệnh ung thư. Tthật ra, trong xã hội ngày nay với phong trào phá thai tấp nập, các bác sĩ hành nghề bác sĩ khoa phụ sản càng không thể không thận trọng! Chức trách người bác sĩ là “Tế thế cứu người”; phá thai cho người chính là phản ngược sự “cứu người”. Gieo nhân gì, hái quả nấy. “NGHIỆP” là do hành vi chúng ta mỗi ngày gây tạo ra; “NHÂN” là thỉnh thoảng chúng ta mới tạo ra, nhân nầy gieo trồng rồi, tương lai hái quả này. Như mùa xuân gieo hạt giống, hạt giống nầy gieo trồng xuống phải đợi đến mùa thu mới có thu hoạch. Từ lúc gieo trồng đến khi hát quả, đây gọi là “Gieo nhân hái quả”. “Nghiệp” này, tức là từ mùa xuân đến mùa thu, trong thời gian này quý vị làm nhiều chuyện, tức là quý vị thường hay làm việc gì thì đây là “nghiệp”. Lấy thí dụ trên mà nói thì cô gái trẻ đi phá thai một lần, đây tức là “nhân”; bác sĩ khoa phụ sản thường hay phá thai cho người thì đây tức là “nghiệp”. Cái nghiệp này quý vị thường hay làm, tthì có thể sẽ bị lảnh thọ quả báo bất cứ lúc nào, làm thiện tức là thiện nghiệp, làm ác tức là ác nghiệp.
“Bồ Tát Giới” trong “Kinh Phạm Võng” nói: “Đệ tử Phật không được tự mình giết, bảo người giết, dùng phương tiện giết, khen ngợi việc giết, thấy giết lòng vui theo,. Không dùng bất kỳ phương pháp nào, ngay cả đọc chú, để giết hại. Không đươc tạo nhân giết hại, duyên giết hại, phương pháp giết hại, nghiệp giết hại. Cho đến hễ chúng sanh nào có mạng sống, thì không được cố ý giết hại.” "Tự mình giết" tức là tự chính mình hành động kết liễu mạng sống của kẻ khác; cũng bao gồm tự mình kết liễu mạng sống của chính mình. “Bảo người giết” là tự mình tuy là không giết hại nhưng bảo người hành động giết, hoặc sai người thay mình đến nơi khác để giết, như vậy cũng giống chính mình giết chết, tội đều nặng như nhau.
Tôi kể câu chuyện thật xảy ra về việc “Bảo người giết”. Vào thập niên 80, có một vị Giám Đốc từ Đông Nam Á xa xôi đến Vạn Phật Thánh Thành để cầu thỉnh Thượng Nhân cứu giúp vì thân ông mắc bệnh ung thư. Thượng Nhân đưa ông vào trong Vạn Phật Bảo Điện của Thánh Thành, trước Chư Phật Bồ Tát mười phương và tứ chúng phát lồ sám hối, để cứu vãn nghiệp tội của ông. Ông kể ông phạm nghiệp ác một cách thảm khốc vô nhân đạo về nhân “miệng” vì ăn thịt chúng sanh như ăn óc khỉ, chân ngỗng v.v... Tiếp theo, Thượng Nhân hỏi ông: “Ông có từng giết người không?” Ông nói: “Tuyệt đối không có! Ngoại trừ khi tôi uống rượu say lái xe, vô ý đụng chết người mà không biết.” Thượng Nhân lại hỏi: “Thế vợ của ông thì sao?” “Chao ôi! Tôi nhớ ra rồi, tôi có từng bảo bà nhà tôi phá thai!” Cho nên, những sinh mạng này đều đến để đòi nợ ông ! Do đó, nếu có người hỏi quý vị là có nên phá thai không thì cần phải khuyên họ chớ nên phá thai. Đừng bao giờ nói: “Nếu gặp khó khăn trở ngại thì đem đứa nhỏ phá bỏ đi.” Nếu quý vị bảo người phá thai thì bị xem là bảo người giết.
Quý vị trì giới thì có công đức của trì giới; phá giới thì có nghiệp tội của phá giới. Nói theo lý nhân quả, dù có hay không có thọ giới, nhân quả đều tồn tại. Việc giết thai là sai lầm, trên nhân quả trong âm thầm đều phải đối trả lẫn nhau. Tôi đã từng thấy giữa những bài vị siêu độ, có mười mấy bài vị thai nhi chưa ra đời cùng có chung một bà mẹ cầu siêu cho chúng, xem thấy khiến tâm tôi lo sợ cho bà mẹ đã mắc nợ quá nhiều sanh mạng ! Con người hiện tại vô tri chẳng biết nên tạo thành sự vô tri trong đời vị lai; tương lai chẳng biết lại càng khiến người thêm vô tri, giống y trái cầu tuyết càng lăn càng lớn thêm!.
HỎI : Xin phép hỏi Pháp Sư có cái nhìn thế nào về THÁNG CHÍN là tháng phá thai?
ĐÁP : Đây là chuyện hơn 10 năm về trước, một phóng viên truyền thông có hỏi tôi về vấn đề nầy. Bấy giờ tôi chẳng hiểu tại sao tháng chín là tháng phá thai? Người phóng viên truyền thông trả lời: “Bởi vì học sinh nghỉ hè, cho nên rất nhiều chuyện xảy ra giữa quan hệ trai gái. Sau khi có thai rồi, học sinh phải trở về tựu trường vào tháng chín, thì đi phá thai.” Vậy đó, mười mấy năm trước phong trào như thế, bây giờ càng khỏi phải nói nữa. Điều này kể ra, thật sự mọi người đều có trách nhiệm.
1. Từ cách ăn uống mà nói : Con người thì nên uống sữa người (mẹ), nhưng bây giờ trẻ con đại đa số uống sữa bò nuôi lớn; bò là thú, thú thì có tánh thú, người ta dùng sữa của thú để nuôi lớn con cái. Dứt sữa rồi sau đó lại là thịt cá ê hề, đồ ăn ngọt, thức ăn chiên xào. Dùng những thứ đồ ăn thức uống như vậy để nuôi trẻ con, bầy trẻ trông thấy bề ngoài hình như cao lớn nhanh chóng, sinh lý trưởng thành mau lẹ, nhưng chẳng có cơ sở sức khỏe thật sự, đồng thời dục niệm cũng nặng, mức độ tâm lý thành thục chính chắn không đủ theo kịp sự trưởng thành của sinh lý.
2. Lạm dụng bừa bãi mạng lưới thông tin (internet) : Khi chúng ta hưởng dùng phương tiện khoa học kỹ thuật, phong trào này đưa đẩy cả thế hệ trẻ vào trong sự lạm dụng tin học truyền thông làm mất đi sự che chở bảo vệ, cám dỗ quá lớn mạnh nên rất khó giữ thân không nhiễm hư xấu, cũng chẳng biết cách giữ thân tránh khỏi bị nhiễm hư xấu.
3. Về phương diện giáo dục mà nói : Giáo dục là phải dạy người “hiểu đạo lý”, chẳng phải “danh lợi”. Nhưng giáo dục hiện nay thì đi ngược lại với đạo lý. Cả thế hệ trẻ chẳng thọ nhận nền giáo dục thấm nhuần đạo đức, tức giống như không có gốc rễ, cứ theo dòng nước dần dần bị cuốn trôi, mất đi căn bản làm người.
Vì vậy, thức ăn làm tăng lòng dục vọng ham muốn, mạng truyền thông đưa đường dẫn lối sự ham muốn, đường lối giáo dục sai lầm lạc hướng…, học sinh tự nhiên rất dễ dàng phóng túng hành động theo sự đòi hỏi của lòng ham muốn tình dục, nên tháng phá thai ra đời ! Nếu có thể cải thiện giáo dục, ăn uống, tiết chế giảm thiểu tác dụng tiêu cực của khoa học kỷ thuật, nâng cao quan niệm đạo đức v.v... thì mới mong sau này hoàn toàn mất hẳn danh từ “Tháng phá thai”!
KẾT LUẬN
Có một lần, tôi tham dự một cuộc hội nghị, chủ đề là: “Sự ảnh hưởng của Phật giáo đối với xã hội.” Riêng cá nhân tôi cảm thấy: Lấy Phật pháp cải tạo lòng người, đây tức là sự ảnh hưởng lớn nhất ! Đem thân phận người xuất gia của tôi mà nói, tôi thấy không nhất định cần phải đi ra ngoài làm một số công việc, như thế mới có thể giúp ích xã hội; mà là, đem quan niệm đúng đắn đến với mọi người, ảnh hưởng đến người người để họ đều có quan niệm đúng đắn. Giống như hiện nay chúng ta bàn thảo đến chuyên đề phá thai, đây là một sự thật nghiêm trọng đã tồn tại trong xã hội rồi, nếu như người người có quan niệm đúng đắn thì sẽ giúp cho rất nhiều sinh mạng. Cho nên, đem lại cho mọi người tri kiến (biết và thấy) đúng đắn, đây tức là một phần của sự hành trì Phật pháp vậy !
Xin Lỗi Các Con Nhé!
Bà mẹ họ Tăng
Một khi đã mang thai, thì không thể e ngại sự phiền phức, nhất định phải nhận lấy trách nhiệm để sanh sản vuông tròn, nuôi nấng dạy dỗ đứa bé trưởng thành.
Các con à ! Hôm nay mẹ đặt bút viết lá thư này, nhưng mẹ chẳng những không biết tên của các con, mà ngay đến các con là trai hay gái mẹ cũng không biết nữa! Mẹ chỉ có thể gọi các con là “bé hai, bé năm”; nói cho cùng việc này đều là lỗi tại cha mẹ….
Bốn mươi mốt năm về trước, mẹ và ba của các con chỉ mới kết hôn được ba năm, thì mẹ có thai lần thứ nhì - tức là có thai bé hai, trong lòng rất lấy làm khó chịu. Lúc đó mẹ còn chưa học hiểu Phật pháp, chẳng biết lẽ phải đạo lý, vì vô minh phiền não , mẹ đã tạo ra nghiệp tội to lớn là đã đi phá thai. Sai lầm này làm mẹ nghìn đời ân hận . Sau khi giãi phẫu , trong cơn hôn mê, mẹ chiêm bao thấy mình đã chết nằm trên giường, lại còn gặp bà nội của các con nói: “Nếu con sớm biết trước chuyện như vậy, thì con không nên phá thai !” Cho nên lúc đó mẹ đã từ cửa tử thần (quỷ môn quan) trở về! Cảnh tượng trong giấc mơ đó đến nay vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí mẹ như mới vừa xảy ra.
Ba năm sau, mẹ lại có thai lần thứ năm – tức là có thai bé năm, lúc đó mẹ cũng còn chưa học Phật pháp, không biết là hễ khi có thai, thì không được chê phiền, nhất định phải chịu trách nhiệm sanh con và nuôi dạy con khôn lớn; bởi vì đây là nghiệp mình tạo, tự mình phải gánh lấy. Nhưng vào lúc đó, mẹ chẳng rõ đạo lý, đối với sự xuất hiện của con mẹ lại sanh phiền não dữ dội. Bởi vì 2 chị, 1 anh của con thảy đều còn nhỏ, hơn nữa lần này do ngừa thai thất bại nên mới lại có thai thôi. Cho nên, mẹ lại đi phá thai lần nữa, lại thêm lần nữa tạo nghiệp tội !
Sau này, mẹ rất may mắn có cơ hội gặp vị thiện tri thức – Tuyên Công Thượng Nhân (Hòa Thượng Tuyên Hóa), mẹ bắt đầu học hỏi Phật pháp, gần gũi đạo tràng chánh pháp, lúc đó mẹ mới biết cần tu hành mỗi ngày, sám hội, niệm Phật…. theo thời khóa thường nhật. Ngoài sự hồi hướng cho các con ra, mẹ cũng vì các con mà làm mọi công đức lành. Thí dụ: lập bài vị siêu độ, vì các con thọ U Minh Giới …., hy vọng các con sớm có ngày lìa khổ được vui, sanh về Thế Giới Cực Lạc.
Hiện giờ mẹ đã ngoài sáu mươi tuổi rồi. Năm ngoái, người ta chần bịnh mẹ bị ung thư vú, mẹ biết đây là báo ứng chín mùi do gây nhân giết hại thai bào, cần phải bình thản thọ nhận. Có lẽ nhờ học Phật pháp và nhờ nương vào sự gia bị của chư Phật Bồ-Tát, tuy mẹ vướng bệnh ung thư mà không bị đau đớn, cho đến việc giải phẫu mỗ xẻ, cũng chẳng thấy đau. Hơn năm nay,mẹ có thể sinh hoạt bình thường, như mọi người không khác. Cho nên, mẹ thật sự rất cảm kích chư Phật Bồ-Tát !
Tuy nhiên, dì của các con thì đã không được may mắn như mẹ. Để mẹ kể ra câu chuyện của dì này! Người chồng của dì làm việc nước ngoài, bản thân dì là một phụ nữ có nghề nghiệp, cuộc sống bận rộn, không có thì giờ chăm sóc con cái. Khi chuyển bụng sanh đứa con thứ hai, chồng dì vắng nhà, đứa bé là bé trai. Dì không hề hiểu Phật pháp, chẳng bàn tính với chồng, cũng không màng suy nghĩ đắn đo, chằng do dự nói với bác sĩ rằng dì không muốn đứa bé sơ sinh này; vị bác sĩ này cũng rất to gan đem hài nhi hại chết. Do vô minh, dì đã tạo trọng tội sát nhân như vậy. Đến lúc dì 55 tuổi thì nhân quả báo ứng đến, dì bị ung thư vú. Tuy trãi qua phẫu thuật, trị liệu hóa học… đủ cách chạy chữa, hai năm sau dì vẫn không khỏi mà qua đời. Thật ra, dì của các con là người rất tốt, đại đa số người quen biết đều rất ngạc nhiên khi nghe dì bị bịnh ung thư. Ôi, nhân quả báo ứng thật không phải là chuyện đùa !
Còn có một người bà con khác, bà cũng là phụ nữ có nghề nghiệp, tánh tình nhu mì ôn thuận, nhưng chẳng hiểu Phật pháp. Bà đã từng phá thai trải qua chẳng biết mấy lần, về sau bà bị chứng ung thư, u bướu nổi cục đầy khắp thân mình, khổ sở khôn xiết, bệnh tình nghiêm trọng, các bác sĩ đành chịu bó tay, sau đó bà vẫn phải qua đời lúc chỉ mới 45 tuổi.
Nói đến tuổi của người bà con này mẹ lại ngẫm nghĩ đến các con, phải chi các con vẫn còn đây thì một đứa nay được 41 tuổi, một đứa nay được 38 tuổi. Theo như người bình thường, cũng đều đã thành gia lập nghiệp xong rồi.
Nhắc đến chuyện quan hệ vợ chồng, cần nên tôn trọng lẫn nhau, phải điều “TIẾT” sự ham muốn tình “DỤC”, thì sẽ không có con đông phiền phức. Tốt nhất gia đình nên sống theo lời Phật dạy, hiểu rõ nhân quả, có trí tuệ, có pháp nhãn lựa chọn, sẽ không tạo nghiệp tội. Hơn nữa cần nên ăn chay, vì ăn chay giúp thân tâm trong sạch hơn, dục niệm nhẹ hơn; ngược lại, ăn mặn thì dục niệm nặng, tiết dục chẳng dễ. Khi thật sự có con, nghìn vạn lần chớ nên phá thai, không được thối thác trách nhiệm. Đừng có giống mẹ tạo nghiệp tội vậy; tuy là lúc đó mẹ thật tình không hề biết gì.
Xin lỗi các con nhé! Xin tha thứ sự vô tri của mẹ, đã cướp đoạt mất cơ hội được làm người của các con! Mẹ phát nguyện đời đời kiếp kiếp sẽ xuất gia tu đạo, không phiền não bởi gia duyên ràng buộc, thì sẽ không tạo những thứ nghiệp tội này. Mẹ cũng sẽ đem công đức của sự tu hành hồi hướng cho các con. Lại thỉnh Đức Phật A Di Đà chiếu cố các con. Cũng hy vọng hai chữ “Phá Thai” sẽ xóa bỏ khỏi hẳn cõi thế gian này, và mọi sanh linh trùm khắp thiên hạ đều lìa khổ được vui !
Nỗi Niềm Đau Xót Suốt Một Đời
Dương Quả Đồng
Phải chi thuở trước tôi không phá thai, thời hôm nay đã có thêm một sinh mạng sống ở cõi đời, cho nên trên cơ bản tôi không có cách gì để làm một bà mẹ tự hào, trong thâm tâm mãi mãi có một điều đau xót đầy hổ thẹn.
Vào tháng 10 năm 1988, tôi đã làm một việc mà suốt đời tôi phải ân hận –– Lúc đó tôi vừa mới tốt nghiệp Trung Học, khi biết mình đã mang thai, trong lòng lo ngại chuyện nầy sẽ làm xấu hổ cho mẹ tôi, thế nên tôi cũng chẳng hề hé môi cho người thân trong nhà hay biết, liền đi tìm cô bạn thân để bàn tính. Cô bạn tức thì mách bảo tôi, cô ấy biết nơi có thể phá thai, chúng tôi bèn cùng nhau đi đến một nhà thương tư. Sau vỏn vẹn 30 phút đồng hồ phẫu thuật, mọi việc kết thúc (kể cả kết liễu tánh mạng một sanh linh).
Sau khi chuyện xảy ra rồi, dạo đó tuy lúc ban ngày chẳng ai để ý thấy tôi có bất kỳ điều thay đổi gì, nhưng mỗi buổi tối tôi đều khóc và nói với cái mạng sống kia những lời xin lỗi, khóc đến ngủ thiếp đi. Lòng tôi một mực cảm thấy áy náy xót xa, tôi thật là có tội với con trẻ. Trãi qua nửa năm sau đó, tâm tư tôi mới từ từ lắng dịu xuống. Cuối cùng tôi chia tay với người bạn trai, bởi vì mỗi khi nhìn thấy người đó, tôi lại sực nhớ đến tôi là một người mẹ tàn nhẫn, tôi đã cướp đoạt quyền sinh tồn của một đứa bé.
Ba năm sau tôi gần như quên bẵng chuyện xưa. Có một chiều tối nọ, tôi và người bạn cùng khóa lúc tan học cùng đi xe đạp về nhà, gặp phải tai nạn xảy ra ở tại ngã tư đường, tôi bị trượt vấp té ngã giữa đường, hậu quả không đáng lo ngại lắm. Nhưng khi tôi vừa đứng dậy bước sang bên lề đường, tôi giựt mình hoảng hốt vì ở ngay con lộ nhìn thẳng qua là ngôi y viện chính là nơi tôi đã đến phá thai. Lúc đó tôi kinh hãi thầm nói:“Thật là một sự quá trùng hợp!”
Lại thêm nửa năm sau, tôi quen người bạn trai mới, anh ấy dẫn dắt tôi đến với đạo Phật, khuyến khích tôi học Phật. Từ sau ngày hiểu Phật pháp, tôi mới biết là mình đã phạm trọng tội lớn nhất trên đời. Dẫu sao không còn có cách gì cứu vãn lại được! Duy chỉ có thể nhờ vào tụng Kinh hồi hướng hoặc tham gia các khóa lễ, lập bài vị cầu siêu cho đứa bé để tỏ lòng ăn năn sám hối của mình. Hiện nay tôi đã kết hôn và sanh con, nhìn thấy con của mình khỏe mạnh trưởng thành, trong lòng tôi thường hồi tưởng là nếu như thuở ban đầu tôi không phá thai, thì hôm nay cũng đã có thể có thêm một sinh mạng đang sống trên cõi đời này! Vì thế tôi hoàn toàn không thể nào tự hào là một bà mẹ, tận đáy lòng tôi vĩnh viễn có một điều đau xót đầy hổ thẹn!
Vào hạ tuần tháng tư năm 2007, tôi đã nằm mơ thấy một Pháp Sư đang xuống tóc cho một vị cư sĩ, và Đại Lão Hòa Thượng Tuyên Hóa đang đi ngang qua gần đó. Tôi rất mừng khi thấy Ngài, liền vội bước theo sau cho kịp. Đến khi Ngài đi vào một ngôi Đại Điện, có hai vị Pháp Sư đang canh giữ tại cửa, trước mặt tôi có một vị cư sĩ định vào nhưng bị ngăn cản; tôi cũng không ngại, chỉ muốn vào đó để theo cho kịp Ngài, ngạc nhiên thay là họ không cản tôi lại.
Sau khi tôi đã vào trong ngôi Đại Điện, không khí bên trong thật vô cùng trang nghiêm êm lặng, nhưng tôi chẳng thấy bóng dáng của Hòa Thượng đâu cả. Lúc ấy lòng tôi rất là lo lắng và nôn nóng, chỉ có một niệm khởi lên trong đầu là: Nếu như để lỡ mất cơ hội nầy, chắc tôi sắp chết mất. Kế đó, tôi cúi đầu quỳ mọp sát đất mà khóc lóc. Khi đó, đột nhiên nghe thấy trên không có tiếng nói vọng lại: “Tha thiết cầu xin sám hối!” Ngay lúc đó tôi liền giật mình tỉnh giấc chiêm bao. Sau khi tỉnh giấc, cảm giác kinh hoàng hớt hãi trong mộng vẫn còn rất rõ ràng như thật, cứ thế mà nước mắt tôi tuôn trào không thể cầm lại được, trống ngực nhảy dữ dội, đó là vào lúc 7 giờ sáng.
Trong trí tôi cứ mãi suy đi nghĩ lại: “Tha thiết cầu sám hối” là gì? Phải làm cách nào mới đạt được “Tha thiết cầu xin sám hối” vậy? Tôi nghĩ đây là cách của Hòa Thượng muốn cứu độ tôi, tôi cần phải trân trọng cái cơ may mình có được và không thể nào bỏ lỡ. Sau đó, tôi gọi điện thoại thỉnh giáo một vị Sư Cô nhờ chỉ dạy tôi nên làm gì để “Tha thiết cầu xin sám hối”? Sư Cô đã từ bi dạy bảo tôi lễ bái “KINH PHẬT THUYẾT PHẬT DANH (Sám Hối Hồng Danh Chư Phật). Thật kỳ diệu là khi tôi gọi điện thoại đến Vạn Phật Thánh Thành thì Thánh Thành đang cử hành Khóa Lễ Bái Sám Vạn Phật và đang lễ tụng Kinh này .
Sau ngày tôi học Phật pháp, ngoại trừ việc sám hối cái nghiệp của tôi đã tạo ra bởi do phá thai, tôi thường hay nghĩ là tại sao tôi chẳng biết Phật pháp sớm một chút? Có thế thì tôi đã không phạm phải tội lỗi tày trời như vầy. Ngài Thượng Nhân đã từng bảo là xứ Đài Loan mang nghiệp sát rất nặng, quá nhiều người phá thai, tôi chẳng may lại từng là một người trong số đó! Tôi có ý muốn đem kinh nghiệm bản thân ra chia sẻ, cảnh thức mọi người rằng nghìn vạn lần chớ nên khinh thường việc phá thai gây tạo nghiệp sát! Lấy điều khổ sở khi phải sanh con lúc chưa được cưới hỏi rồi đem so sánh với cái quả báo của tội sát sanh thì điều khổ sở đó thật ít ỏi chẳng thấm thía vào đâu. Trên đời này chẳng có việc gì là không thể giải quyết được, muôn ngàn lần chớ nên chọn cách phá thai, sinh mạng mất đi rồi thì sẽ không bao giờ có thể lấy lại được! Phá thai rồi dù tôi có muốn quên đi cũng không làm sao có thể quên được, và suốt cuộc đời tôi cũng không có cách gì có thể chuộc lại sai lầm này!
Đừng Để Lỗi Lầm Xảy Ra Lần Nữa!
Vương Sĩ Minh
Đừng nghĩ rằng phá thai là lỗi của người phụ nữ mà thôi. Người đàn ông cũng có trách nhiệm và bị trả quả báo.
Vào khoảng năm 1987, chính phủ Đài Loan bắt đầu có một lọat canh cải những luật lệ được cở mở trong sân trường. Trước đây, cách thức điều hành sinh họat sinh viên rất nghiêm túc. Thí dụ, có nhung luật không cho phép sinh viên để tóc dài, cấm nam nữ có liên hệ trong sân trường, và sinh viên không được vào vũ trường. Sau khi những luật lệ cởi mở này có hiệu lực, thường thấy những đôi uyên ương chụm lại ở sân trường, và trong những ngày lễ của trường, sinh viên đi khiêu vũ với bạn bè suốt đêm. Ở một phòng khiêu vũ, tôi gặp môt cô là nhân vận chính trong câu chuyện này. Sau khi hẹn hò với nhau một thời gian, cô có thai và cô quyết định phá thai ngay lập tức. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy phá thai không đúng, và tôi đã lên tiếng chống đối. Tuy nhiên, cô bạn tôi vẫn giữ vững lập trường, cuối cùng tôi phải nhượng bộ và cùng đi với cô đến một bệnh viện. Chỉ trong nửa giờ, một sanh mang bị hủy diệt. Trong lúc chờ đợi phòng đợi, tôi cảm thấy như dao đâm vào tim và đau đớn vô cùng. Tôi cảm thấy hổ thẹn và tội lỗi kinh khủng về sự sanh mạng bị đánh mất này. Việc này xảy ra vào tháng tư năm 1989. Tôi không thể tin là một sinh viên mới chưa tới hai mươi tuổi, tôi đã mang một việc thiếu suy nghĩ là mang một sự sống vào đời rồi ngu si dẹp bỏ quyền sống này!
Vào đêm thứ sáu sau ngày phá thai, tôi mơ thấy một bé trai. Nó nhìn tôi hau háu, trong tay cầm một con dao. Thình lình, nó thọc dao vào cổ tôi, để lại một vết cắt rất sâu. Trong giấc mơ, tôi lấy tay che cổ, và tôi thức dậy trong cái đau. Trong thâm tâm, tôi hiểu đó là đứa bé bị phá thai đã đến để trả thù! Từ đêm hôm đó trở đi, tôi thường thức dậy vào khoảng bốn giờ sáng vì đau bụng và sức khỏe của tôi bắt đầu giảm sút.
Tôi càng ngày càng nóng nảy đến độ nhiều lần tôi muốn đánh bạn gái tôi. Vào lúc đó, tôi không hiểu tại sao thân tâm tôi lại thay đổi như thế. Cho đến khi tôi quy y với Hòa Thượng Tuyên Hóa tôi mới ý thức việc phá thai là kinh khủng như thế nào. Tôi cố gắng hết sức để sám hối, cải thiện, lạy Phật, tụng Kinh, Chú và tụ tập nhiều loại công đức. Tôi chỉ mong là “đứa bé" sẽ tha thứ cho tôi.
Sự trả quả báo của tôi đã đến mười năm trước đây - tôi bi chẩn đoán có bệnh ung thư. Các bác sĩ tìm thấy một mầm ung thư ác tính dài bốn phân tây ở cổ tôi, chỗ mà đứa bé gây thương tích cho tôi trong giấc mơ. Mặc dù sau khi giải phẫu tôi có vẻ được chữa lành, tôi tiếp tục tu hành cần mẫn và hồi hướng công đức cho đứa bé, hy vọng tôi có thể chuộc lỗi lầm to lớn của tôi.
Vào lúc phá thai, chúng tôi đều còn trẻ và khờ khạo. Có lẽ chúng tôi sẽ không làm những lầm lỡ như thế nếu xã hội và nhà trường có những tiêu chuẩn nghiêm ngặt hơn, nếu việc ngăn cấm về nhảy đầm không bị bãi bỏ, nếu chúng tôi đã được giáo dục nhiều hơn về đạo đức, hoặc bạn gái của tôi và tôi đã hành xử trong lễ giáo Thực ra, trong đời sống đôi bạn, không quan trọng là người nam hay người nữ biết hành xử theo lễ giáo. Chỉ khi nào một trong hai người quyết giữ gìn sự trong trắng của mình thì lầm lỗi sẽ không xảy ra.
Chia sẻ kinh nghiệm của tôi, tôi mong nhắc nhở tất cả mọi người nương theo những tiêu chuẩn đạo đức khi quan hệ trước hôn nhân, và đừng phạm vào những nghiệp chướng về tà dâm và sát sinh. Quan trọng hơn nữa, tôi mong được khuyến khích các người trẻ nên học để biết kiểm soát dục tình của mình, tập trung tư tưởng vào việc học hành, và tâm niệm về những lời cảnh cáo của các thầy cô và những người lớn tuổi.
Có lúc chúng ta nghĩ những lời cảnh giác này là câu chuyện nhàm tầm thường và không màng để ý, cảm thấy rằng chúng ta có thể lèo lái mọi chuyện được bình thường. Nhưng, khi làm một lầm lỗi lớn, rất khó mà sửa lại được. Đừng trở thành một người như tôi, luôn mang mặc cảm và xấu hổ suốt cả cuộc đời không thể xóa nhòa đuoc.
Cuộc hành trình trong đời sống chúng ta hãy còn dài. Cho nên chúng ta phải bình tĩnh khi có những mong muốn đột nhiên nầy sinh. Đừng nghĩ phá thai là lầm lỗi của chỉ người đàn bà. Người đàn ông cũng có trách nhiệm và sẻ kinh nghiệm quả báo không khác. Tôi chân thành mong rằng tất cả chúng ta sẽ cùng nhau làm việc để cung cấp giáo dục và giúp đỡ các bạn trẻ nhiều hơn . Tôi cũng mong rằng những ban trẻ mau tỉnh ngộ ra khỏi những giấc mơ mê lầm., và đứng để những lầm lỗi này xảy ra nữa!
Đó là một sanh mạng!
Cathie Chen
Đó là một sanh mang. Một sanh mạng không thể bị xem thường hay đối xử theo ý mình muốn, một mạng sống không thể mang đến thế gian hay đem hủy diệt tùy theo ý thích của chúng ta.
Nhiều năm trước đây, một người bạn học trên lớp của tôi mê mẩn đi xem thầy bói. Cô ta đi tìm người thầy bói nói "thật đúng", và thích nghe những tiên đoán về đời mình mà không chán; dù xa đến đâu và phải xếp hàng chờ đợi lâu. Lúc ấy, tôi không thỏa mãn với cuộc đời tôi, với công việc và ngay cả với chính bản thân tôi. Vì thế tôi mong có người "bề trên" chỉ đạo cho tôi - làm sao tôi có thể phát triển và dùng khả năng của tôi đúng chỗ. Bạn tôi thật hết lòng mong ước lấy được chồng giàu sang, nên khi vừa nghe có thầy nào đoán đúng , cô ta xin nghỉ việc và bảo tôi đi với cô.
Lần cuối cùng tôi đi xem bói với bạn tôi, bà thầy bói này trông thật lạ. Chỉ cần đưa tên và năm sinh tính theo mười hai còn giáp, bà ta có thể nói quá khứ rất chi tiết. Tôi nghe đồn là một người bạn cùng trường của tôi đã đến xem. Dù người bạn ấy không tin, nhưng khi bà ta diễn tả khung cảnh chung quanh nhà cửa của bạn tôi đúng đến nỗi bạn tôi phải sợ hãi gật đầu lia lịa về những gì bà thầy bói nói. Tôi nghĩ câu chuyện đồn đãi này thật thú vị. Vì thế khi bạn đề cập ý muốn đến thăm bà thầy bói này, tôi vui vẻ cùng đi. Thực sự, tôi vẫn không biết tại sao không một người thầy bói nào tôi đã xem trả lời được những câu hỏI của tôi. Dù tôi hỏi cái gì, họ đều trả lời "Cô không có vấn đề gì cả." và không để ý đến tôi. Thành thật mà nói những chuyến đi như vậy chỉ là tốn tiền và thời gian. Ngược lại, mỗi khi cùng nhau đi xem bói, bạn tôi hỏi nhiều đến nỗi tôi buồn ngủ. Tuy nhiên, khi đến lượt tôi, người thầy bói chỉ nói vỏn vẹn vài ba câu.
Trong chuyến đến xem người thầy bói cuối cùng này, cũng giống như những lần trước, tôi bị cự tuyệt "Tốt lắm, cô không có vấn đề gì cả.". Sau đó bạn tôi hỏi đủ mọi câu hỏi về người bạn trai của cô ấy như bạn trai của cô ấy có tốt không, có chung thủy, có kiếm được nhiều tiền, có cho cô ấy tiêu tiền, bao giờ thì lấy nhau ... - tôi cảm thấy buồn ngủ vì chỉ toàn nghe những câu hỏi. Bỗng dưng, người thầy bói bảo bạn tôi ngừng vì bà ta có điều muốn hỏi bạn tôi . Bà ta nói "Ba người kia đi theo cô là ai vậy ?". Trời ơi, đó là loại câu hỏi gì vậy ? Ngay lập tức, sự buồn ngủ của tôi tan biến. Tôi đụng nhẹ vào chân bạn tôi ở dưới bàn, nhưng cô ra dấu bảo tôi yên lặng.
Bầu không khí trong phòng trở nên khó thở. Bà thầy bói đứng dậy để tìm một mảnh giấy màu vàng và viết cái gì trên đó mà tôi không đọc được. Bạn tôi bắt đầu khóc và hỏi là mấy người đó là con trai hay con gái, họ muốn gì và họ có làm hại cô không? Tôi chợt hiểu -- cái chữ "họ" chỉ những vong linh thai nhi! Nghĩa là bạn tôi đã phá thai … ba lần!!! Tôi hoàn toàn quên mất ngưới thầy bói nói gì sau đó. Chỉ nhớ bạn tôi khóc ròng, và người thầy bói bảo chúng tôi đốt giấy tiền (để cúng những vòng linh thai nhi) và lạy Bồ Tát Quán Thế Âm.
Sau cái kinh nghiệm này, tôi không bao giờ đi theo bạn tôi xem bói nữa; nhưng thỉnh thoảng bạn tôi vẫn đến bà thầy xem bói. Tôi biết rằng bạn tôi đã nhiều lần làm nhiều cách để siêu độ những vong linh thai nhi, và cô ta cũng muốn tôi giúp bằng cách tìm hiểu làm thế nào để “cúng” những vong linh thai nhi. Một lần cô ta nói với tôi, "Khi tôi sống ngoại trú, tôi sợ lắm. Thỉnh thỏang tôi thấy "cái gì" giống như một đứa bé ở dưới bàn và đang chơi trốn bắt với tôi.". Tôi nhớ là có nói với cô là có lẽ căn phòng của cô có gì đó không bình thường, và tôi bảo cô niệm danh hiệu Phật. Bây giờ mới biết là, cô ấy có những bí mật mà tôi không biết.
Vài ngày trước đây, một Pháp Sư hỏi tôi có thể vẽ vài hình minh họa cho quyển sách viết về phá thai mà Tổng Hội Phật Giáo Pháp Giới (DRBA) dự định xuất bản. Khi tôi đọc bản thảo Pháp Sư gửi, tôi cảm thấy căng thẳng và máu dồn lên đầu. Tôi không thể nào xóa được cái cảm giác này trong một lúc lâu. Tôi phải thú thật. Tôi bị phản ứng như thế này là vì tôi từng khuyên vài người bạn của tôi khi họ đang có thai, "Nếu không còn cách gì khác hơn, bạn nên phá thai." và "Bạn không cố ý làm điều này, như vậy mọi chuyện sẽ tốt đẹp.".
Sau khi đọc những bài thuyết giảng của Hòa Thượng và của những Pháp Sư khác nói về phá thai, tôi thực sự sợ. Bấy giờ tôi ý thức rằng bào thai là một sanh mang, bào thai thật sự là một sanh mạng! Một sanh mạng được mang vào đời do một khoái cảm giây lát; và rồi chính sanh mạng này bị dập tắt vì là có thai ngòai ý muốn, hoặc vì có con sẽ gây khó khăn, hay nhiều lý do khác nữa… Tôi muốn khóc, vì tôi đã nói những điều sai trái với những người bạn của tôi! Làm sao tôi lại khuyên bạn tôi khi tôi không biết phân biệt giữa cái phải và cái sai, và bảo họ đừng lo lẳng để họ cứ tiếp tục tạo những ác nghiệp như vậy?
Sau khi đọc bản thảo của quyển sách này, tôi đã cố gắng rất nhiều để trở lại trạng thái tâm hồn bình thuờng. Tôi mong tôi có thể vẽ nhanh vì Pháp Sư đang chờ đợi. Tôi run rẩy khi tôi vẽ vì những gì tôi đã làm làm tôi sợ. Nếu tôi biết về Phật Pháp trước đây, nếu tôi thành thật và siêng năng nghiên cứu về Phật Pháp với Hòa Thượng, có lẽ tôi đã không trở thành kẻ đồng lõa trong việc phá thai. Thêm vào đó, người bạn lớp trên tôi và các bạn khác sẽ ý thức và nhận ra lỗi lầm của họ sớm hơn, và sẽ thành tâm sám hối sửa đổi. Mặc dù không có người bạn nào của tôi nói về điều này sau khi phá thai, nhưng tôi biết họ rất hối hận về hành động phá thai của họ. Những gì họ đã làm luôn ám ảnh họ vi họ luôn tìm kiếm "người bề trên" có thể giúp họ siêu độ những vong linh của các thai nhi bị phá thai. Cái cảm giác hối hận không thể quên được theo đuổi họ suốt đời.
Người bạn trên lớp tôi lấy chồng năm ngoái, và cô có con. Tôi không có dịp gặp mẹ con cô vì bận rộn công việc. Qua điện đàm, cô nói là con trai cô thật khó nuôi vì đứa bé cứ khóc suốt đêm và phải ôm để dỗ cho ngủ và không ngủ thẳng giấc. Bạn tôi không có cách gì ngoài nghỉ việc để ở nhà trông con. Vì hầu như không có thì giờ để nghỉ ban ngày và không ngủ được ban đêm, bạn tôi sau cùng kiệt lực gần xỉu. Tôi không biết con của bạn tôi khó nuôi, khóc suốt đêm, phải chăng có dính dáng gì đến quá khứ phá thai của cô ấy. Tuy nhiên, tôi hy vọng tôi sẽ đích thân đưa cho cô quyển sách này để cô ta và tôi cùng sám hối và duyệt xét lại thái độ của chúng tôi trong cuộc đời. Mặc dầu bào thai có thể chỉ là một miếng thịt trong lòng mẹ, nó là một sanh mang. Một sanh mạng không thể bị xem thường hay đối xử theo ý mình muốn, một mạng sống không thể mang đến thế gian hay đem hủy diệt tùy theo ý thích của chúng ta.
Phải Có Trách Nhiệm Với Cuộc Đời Mình!
Vu An
Tôi không nói rằng là tôi can đảm. Tôi nghĩ đó là một sự chọn lựa rất thực tiễn (nghĩa là có con thay vì phá thai), và tôi cảm thấy một cảm giác an bình khi tôi làm quyết định này.
Mười năm trước đây,tôi đã làm một điều sai lầm. Do mê lầm, tôi đã mang thai trong lúc chưa kết hôn. Tôi biết rằng nếu tôi sanh ra đứa bé này, tôi sẽ là một người mẹ nuôi con một mình.
Trong vòng sinh tử xoay vần không ngừng nghỉ, rất khó được làm thân người. Vì vậy, tôi nghĩ nếu tôi hủy diệt một sanh mạng, tôi sẽ làm một người nào đó mất cơ hội được sanh làm người. Điều này quả là một hành động dã man. Cho nên, tôi nhất định giữ đứa bé, dù biết tôi sẽ có thể phải trải qua muôn vàn khó khăn, nhọc nhằn. Tôi sẽ không phá thai trong bất cứ hoàn cảnh nào. Bởi vì tôi phải có trách nhiệm với cuộc đời của tôi!
Độc thân mà lại có thai, tôi đã làm cho gia đình tôi đảo lộn. Gia đình tôi chia thành hai phe với hai ý kiến. Một phe thì lo ngại cho tương lai của tôi, nghĩ rằng tôi sanh xong nên đem con cho người khác nuôi; trong khi phe khác trong gia đình thì nghĩ rằng đứa bé là một phần tử của gia đình, và như vậy, nên giữ và nuôi đứa bé nên người.
Tôi sinh ra một bé gái, và chỉ có một mẹ và một con. Tôi cảm thấy có một ràng buộc đặc biệc giữa hai chúng tôi. Do đó tôi tự nuôi và giáo huấn con tôi. Tôi giúp con tôi học Phật pháp và hướng dẫn con phát triển cái nhiìn đúng đắn về cuộc đời, ngõ hầu con có thể uốn nắn cuộc đời của mình và ngay cả có thể thành tựu nhận thức về "Pháp Thân và Đời Sống Trí Huệ" (Pháp Thân Huệ Mạng). Tôi cũng bắt đầu tự làm lại cuộc đời mới bằng cách hằng ngày quán chiếu năm giới - không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối và không dùng chất say. Bằng cách để các giới luật này hướng dẫn suốt đời, tôi sẽ không còn lầm lỡ và đi sai đường nữa.
Con tôi bây giờ đã mười tuổi. Là người mẹ môt mình nuôi con, tôi cũng phải đảm trách vài trò của người cha. Mặc dù con đường tôi đi có nhiều trở ngại, nhưng tôi đã làm cái gì tôi phải làm. Dù khả năng tôi thế nào đi nữa,tôi đã làm những gì tôi có thể làm. Ngay cả những việc khó đảm đương, tôi cũng vẫn làm. Nói tóm lai là tôi cố hết sức mình. Ngày nay, nhìn thấy con khôn lớn khỏe mạnh và hạnh phúc; những cố gắng của tôi không hoài công, dù trãi qua bao gian nan khó khăn!
Đúng ra, tôi rất may mắn (có lẽ do sự trợ giúp của chư Phật và chư Bồ Tát) tôi có thiện duyên được gặp những người tốt, họ khuyến khích tôi nhìn vào tương lai. Để vững tin về tương lai, tôi gìn giữ lời Phật dạy, chắc chắn tôi có thể vượt qua mọi khó khăn, và như thế tôi vẫn tự tin vào tương lai..
Hơn mười năm đã trôi qua. Tôi không phạm thêm một lầm lỗi nữa (nghĩa là phá thai) để che đậy cái lỗi trước đó (có thai mà không kết hôn). Trái lại, tôi đã đối diện với lỗi lầm của mình, và nhận lãnh trách nhiệm vì hành động do mình làm. Tôi không thể nói là tôi can đảm; mà tôi nghĩ rằng đó là một sự lựa chọn thực tiễn, và tôi có cảm giác an bình khi tôi chọn lựa như vậy.
Ngoài ra, vì là người mẹ độc thân, cha mẹ tôi đã từng lo lắng rằng có lẽ tôi sẽ không có tương lai tốt đẹp. Cho nên cha mẹ tôi đã muốn tôi đem con cho những gia đình khác nuôi. Tuy nhiên, tôi có kinh nghiệm là bằng cách can đảm đối phó với lầm lỗi của mình và bình tĩnh nhận lãnh trách nhiệm thì đó là sự trưởng thành, có tương lai. Vì làm như vậy, bạn sẽ có tính tự quyết không lay chuyển mà nó sẽ giúp bạn cả đời.
Sau cùng tôi muốn tặng cho những người độc thân một lời khuyên - xin giữ gìn sự trinh bạch và tự trọng, đừng làm cùng lỗi lầm tôi đã làm mười năm về trước. Dính mắc vào tình dục trước hôn nhân là điều không đúng trong mọi hòan cảnh, vì những hành động như vậy là nguyên nhân đau khổ trong tương lai. Vì thế, đừng để mê lầm; hãy tiết chế dục vọng, hành động trong lễ giáo và tự trọng, và luôn tuân theo quy tắc. Chỉ có cách ấy bạn mới có một đời sống đẹp thánh thiện!
Tình Mẫu Tử Thiêng Liêng
Tạ Quả Hương
Tình mẹ con chẳng phải đợi đến khi con trẻ ra đời mới kết nối; tình thiêng liêng đó đã chớm nở từ thuở đứa trẻ được tượng thai trong lòng mẹ; bà mẹ có tâm trạng lo nghĩ điều gì, con trẻ đều hoàn toàn nhận biết.
Tôi là cô giáo của lớp Nhi Đồng Phật học. Tôi nhớ có lần cùng một vài vị phụ huynh bàn luận về đề tài “Không sát sanh”. Khi tôi bảo với họ rằng “Phá Thai” là việc làm sát sanh, bởi vì việc này giống như chúng ta đem đi giết hại một mạng người đang sống khỏe mạnh; nhưng một số các bà mẹ trẻ tuổi thì không cho là đúng lẽ lắm. Lúc bấy giờ có một vị phu huynh mới đem câu chuyện đứa con gái 3 tuổi của bà ấy ra kể lại cho chúng tôi nghe. Bà Diệp nói bà vốn là dự tính chỉ sanh hai đứa con mà thôi, cho nên sanh xong đứa thứ nhì thì ngừa thai. Nhưng ngạc nhiên thay, mấy năm sau đó bà lại bất ngờ thọ thai. Lúc đó bà cảm thấy có ba đứa con thì đông quá và thêm cực nhọc, nên sau khi được chồng đồng ý, bà quyết định sẽ đem cái thai được mấy tuần tuổi đó đi nạo bỏ.
Ngay đêm hôm đó bà nằm mộng thấy một đứa bé gái rất dễ thương đến nói với bà: “Mẹ ơi ! Xin mẹ đừng có đem con ra bỏ, con sẽ rất ngoan!.” Liên tục trong 3 đêm, tối nào bé gái cũng đều đến nói với bà cùng một lời như vậy. Bà nhận thức biết đây chính là đứa con gái của mình đến để van nài đừng đem nó giết chết. Bà Diệp không đành nhẫn tâm phá bỏ bào thai nên để cho thai tự nhiên phát triển và sau 10 tháng thì sanh ra cô bé.
Khi tôi gặp cô bé này, cô bé đã được 3 tuổi, rất ngoan hiền và dễ thương lắm, rất thích giúp mẹ lau chùi phòng vệ sinh. Câu chuyện của bà Diệp đã khẳng định rằng việc phá thai là một hình thức sát sanh. Thật ra phá thai là giết một người chẳng phải xa lạ, mà chính là đứa con ruột thịt của mình! Tục ngữ có câu “Mẫu tử liền tâm”, chẳng phải là sanh ra đời mới có sự nối liền giữa lòng con và mẹ, một khi thọ thai thì mẹ con đã kết nối với nhau rồi, bà mẹ lo nghĩ điều gì trong lòng, con trẻ hoàn toàn nhận biết. Cho nên mới gọi là “Thai Giáo”. Chúng ta có thể hình dung được ấu nhi thật đáng thương vô cùng khi hay biết được người mẹ đang mang thai nó muốn đem nó ra vứt bỏ, trong lòng nó sẽ khủng hoảng và vô phương cầu cứu. Đến cuối cùng khi bị giết rồi, thì chuyển sang thành lòng phẫn uất và oán hận. Ôi! Nỡ nào nhẫn tâm như vậy ! Lòng dạ sao đành ! Xin hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động !
Nhận Thức Của Một Bác Sĩ Tâm Lý
Bác Sĩ Tâm Lý - Trang Nhã Trinh (Ya-Jen Chuang)
Sau khi nghe những câu chuyện của một bệnh nhân bị Rối Loạn Lưỡng Cực, tôi nhận thức ra tại sao Hòa Thượng nhấn mạnh tầm quan trọng của việc trì giới ....
Tôi làm quen với những bài thuyết giảng của Hòa Thượng vào khoảng bốn năm về trước, vào khoãng thời gian này tại Đài Loan đang có dịch bệnh SARS. Thật ra, bệnh SARS giống như các loại bệnh về hô hấp rất nguy hiểm và dễ lây mà Hòa Thượng đã đề cập trong những bài thuyết pháp. Là người làm việc trong ngành sức khỏe, tôi có nỗi lo sợ mỗi khi ra khỏi bệnh viện nơi tôi đang làm việc. Bởi vì tôi có thể bị cách ly nếu tôi bị cơn sốt dù là loại nhẹ nhất, do đó tôi rất ít đi đến bất cứ nơi nào. Vào lúc đó dì tôi gửi cho tôi những sách báo có những bài thuyết giảng của Hòa Thượng và tôi bắt đầu nghiên cứu những bài giảng này. Hòa Thượng nói rằng những người trì tụng Chú Đại Bi và Chú Lăng Nghiêm sẽ không bi bệnh dịch lây nhiễm, từ đó tôi học Chú Lăng Nghiêm.
Khi tôi đọc những bài thuyết giảng của Hòa Thượng, tôi kinh ngạc về cách Ngài nói lên chân lý và xiển dương đạo đức, Ngài không theo những lề thói truyền thống để vừa lòng người. Tôi sống trong xã hội Đài Loan nơi chân lý trở nên hiếm hoi trong khi đó dối trá thì mỗi ngày mỗi gia tăng. Lòng kính trọng của tôi đối với Hòa Thượng khởi lên một cách tự nhiên. Lời giảng dạy của Ngài hướng dẫn tôi qua những khó khăn và những tình huống dễ lầm lẫn trong nghề nghiệp của tôi, đã chuyển hóa tôi từ một người chưa bao giờ đụng đến Kinh điển thành con người mong muốn khám phá kho tàng Kinh điển quý báu, và giúp tôi hiểu những bệnh tâm thần từ quan điểm Phật Giáo. Ngài cũng chỉ ra cho tôi sự sai lầm của việc xem nhẹ giới luật và thay vào đó đã cho tôi hứng khởi để học hỏi và trì giới.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đi vào ngành chuyên môn của mình với những mong đợi đầy lý tưởng. Tôi được làm việc bên cạnh những bác sĩ phân tâm thâm niên và đầy kinh nghiệm ở bệnh viện mà tôi hằng kính trọng. Thế nhưng, một hôm tôi nhận ra những đồng nghiệp của tôi đã dùng sự hồn nhiên và kính trọng tha nhân của tôi như là một yếu điểm để lợi dụng. Tôi đã trãi qua trạng thái tâm lý bất ổn cao độ. Tôi bắt đầu tự hỏi có phải muốn thành công trong ngành của tôi, ngoài việc phát triển chuyên môn, tôi cần phải học cách lợi dụng yếu điểm của người khác để có lợi cho mình. Tuy nhiên, tôi biết tôi không thể làm được điều đó. May mắn thay, Hòa Thượng nhấn mạnh sự quan trọng của việc tuân theo các quy tắc về đạo đức và luân lý. Ngài cũng chỉ ra rằng chúng sinh sống trong thời mạt Pháp rất thường hay tranh chấp; do đó những hành vi nhằm làm lợi mình trên sự thiệt hại của người khác rất phổ biến. Những giảng dạy của Ngài đã tái xác nhận niềm tin ban đầu của tôi và cho phép tôi phân biệt rõ ràng giữa cái đúng và cái sai trong chỗ làm việc, cho nên tôi không còn bị phiền toái bởi những tranh giành hay thị phi.
Lớn lên ở Đài Loan, là sinh viên tôi phải học những sách cổ Trung Hoa (viết bằng chữ Hoa cổ điển). Tuy nhiên, tôi không hiểu nhiều lắm. Tôi đã phải đoán mò trong những kỳ thi cho những lớp này. Trước khi gặp lời dạy của Hòa Thượng, tôi đã học giáo lý Phật pháp, đã tham dự nhiều Pháp Hội thiền và niệm Phật; nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc học Kinh. Vì Kinh viết bằng chữ Hoa cổ điển, tôi tưởng rằng tôi sẽ không thể nào hiểu được trong kiếp này. May mắn thay, Hòa Thượng đã dùng ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu khi giảng Kinh, vì thế tôi thể nghiệm được rằng sự súc tích của Kinh đã vượt xa kiến thức thế gian của chúng ta. Tôi cũng nhận thức được rằng Kinh đang nói về cách chúng ta suy nghĩ và hành động ngay trong đời sống hàng ngày, và sự nhận thức này khơi dậy lòng thich thú của tôi muốn nghiên cứu Kinh điển và mong muốn khám phá cái kho tàng Kinh điển này.
Là một bác sĩ phân tâm lâm sàng (làm việc trực tiếp với bệnh nhân), tôi đã gặp vài trường hợp bệnh tâm thần không thể chữa tri được; ngay cả sau khi dùng tất cả các phương pháp tâm lý trị liệu và những thuốc mới nhất. Khi gặp những bệnh nhân như thế, tôi không thể giúp gì cho họ, do đó tôi cảm thấy phẫn nộ và bất lực. Hòa Thuợng có nói rằng những người bi rối lọan tâm thần thường là do phạm những nghiệp chướng trầm trọng, do đó những chúng sinh mà họ đã gây hại hay thiếu nợ cứ theo đuổi họ để tìm cách trả thù hay đòi nợ. Hơn nữa, con người cần có công đức và căn lành mới gặp được thiện Pháp. Dựa trên đạo lý này, khi thảo luận với các bệnh nhân của tôi về những sinh hoat hằng ngày của họ, tôi chú trọng khuyến khích họ làm những việc thiện nhiều hơn, như làm các việc thiện nguyện, điều đó sẽ giúp họ tạo công đức. Tôi cũng can ngăn họ để đừng phí phạm thì giờ đi tìm những khoái lạc.
Hòa Thượng cũng đề cập rằng “đồng tính luyến ái” là sai trái. Tuy nhiên trong khoa phân tâm học, vấn đề đồng tính luyến ái không còn được xem là một lệch lạc tâm thần nữa. Tôi cũng có một số bạn bè và bệnh nhân là “đồng tính luyến ái”. Tôi nhớ trong một bài thuyết giảng của Thầy Hằng Thật có nói rằng khi Hòa Thượng gặp những người đồng tính luyến ái, Ngài sáng suốt và từ bi giúp họ về phương diện giảm thiểu dục tính. Tôi theo lời dạy này như là hướng dẫn trong việc điều trị bệnh nhân hay giao tiếp với những bạn bè đồng tính luyến ái. Trên thực tế, không phải tất cả kiến thức đều đúng. Vì thế, tôi rất may mắn được học Phật pháp và những giáo pháp của Hòa Thượng, và sử dụng các giáo pháp này để tham cứu và suy tư về những kiến thức thế gian mà tôi dùng hằng ngày.
Trước kia tôi không hiểu các lý do của việc giữ giới, do đó tôi đã hoài nghi về việc giữ giới. Tôi tự hỏi, nếu tôi giữ giới chỉ vì những người khác đều làm như thế, thi làm sao việc giữ giới gíup tôi trong việc tu hành. Tuy nhiên, sau khi biết được Hòa Thượng nhấn mạnh về việc giữ giới và lắng nghe những câu chuyện của bệnh nhân, tôi đã hiểu đuợc sự quan trọng của việc giữ giới.
Tôi xin chia sẻ với quý vị về những câu chuyện của một số bệnh nhân của tôi. Tôi có một bệnh nhân chừng bốn mươi tuổi bị Rối Lọan Lưỡng Cực Lọai I. Ông kể cho tôi nghe là khi còn trẻ, ông nghi ngờ người bạn gái của ông không chung thủy, và không cần bằng chứng, ông đã giết người bạn gái. Ông bị án tù, sau khi mãn hạn tù ông bắt đầu một cuộc đời mới. Ông làm việc rất siêng năng, lập gia đình và nuôi nấng hai đứa con mà ông rất thương yêu. Nhưng đến khi ông có thể hưởng thành quả do công sức siêng năng của mình thì ông ngã bệnh. Ông được chẩn đoán là bị Rối Lọan Lưỡng Cực Lọai I. Sự rối lọan tâm thần này là một loại bệnh tâm thần trầm trọng, cơ hội bình phục rất mong manh. Vợ ông nộp đơn ly dị và mang mấy đứa con đi mất. Kết quả là người bệnh nhân này đau khổ cùng cực.
Một thí dụ khác là về một số nữ bệnh nhân bị Rối Lọan Lưỡng Cực Lọai II. Khi tôi hỏi họ đã từng phá thai trong quá khứ hay không thì mới biết rằng bảy người trong số mười người này đã từng phá thai. Loại bệnh Rối Lọan Lưỡng Cực này có hai giai đọan: Giai đoạn Thích Đến Khùng Điên va Giai đoạn Buồn Đến Vô Vọng. Khi đang ở trong Giai đoạn Thích Đến Khùng Điên thi bệnh nhân cảm thấy hưng phấn, luôn tìm cách thỏa mãn những ao ước khác nhau và không cần biết những hậu quả nguy hại có thể xảy đến do hành động của mình. Ví dụ, họ có thể mua sắm không kềm chế được và cuối cùng bị ngâp nợ, hoặc họ qua đêm với người lạ mặt. Khi trong Giai đoạn Buồn Đến Vô Vọng, bệnh nhân cảm thấy buồn chán, vô vọng. Vô vọng đến độ họ thấy đời sống không giá trị hay không còn ý nghĩa. Những cảm giác này có thể đưa họ đến tự vận.
Một câu chuyện để lại một ấn tượng sâu đậm trong tôi là về một người đàn bà trẻ đẹp có người chồng luôn yêu thương bà và hai đứa con ngoan. Sau nhiều năm làm việc chuyên cần, sau cùng người bệnh nhân và chồng có được cuộc sống tốt đẹp, có nhà, xe hơi và con cái. Chẳng may, người vợ mắc chứng Rối Lọan Lưỡng Cực Lọai II. Bà phải nhập viện mấy lần, nhưng những trị liệu đều không hiệu quả lắm. Mặc dù bà biết làm sao để sống một đời sống bình thường nhưng lại không làm được bởi vì mắc bệnh này. Khi tôi hỏi đến câu hỏi là bà đã từng phá thai hay không thì bà bảo tôi rằng trước khi kết hôn, bà đã một lần có thai, vì họ chưa kết hôn và sợ việc có thai ngoài hôn nhân sẽ làm cha mẹ bị mang tai tiếng nên họ đã chọn phá thai thay vì giữ lại thai.
Một thí dụ khác về một bệnh nhân chừng ba mươi tuổi bị bệnh Rối Loạn Trầm Cảm Nặng cứ tái đi tái lại. Cô bệnh nhân có một gia đình đàng hòang. Chồng cô là kỹ sư vi tính biết chăm sóc vợ và hai con. Con gái của cô mới chỉ học tiểu học, nhưng cô bé rất hiểu biết. Mỗi khi cô phải nhập viện, cô bé đều gửi thơ qua ba cô bé nhờ nhắn với mẹ là cô yêu và nhớ mẹ lắm. Sau khi cô về nhà, con của cô ở bên cạnh cô để bầu bạn, khuyến khích và làm cô hài lòng với cung cách xử sự rất ngoan của con. Tuy nhiên, khi cô có triệu chứng lên cơn bệnh trầm cảm, cô luôn tự hành xác. Mỗi khi cảm thấy thật buồn bực hay đau khổ, cô tự tông mình vào tường hay tự cắt mình; và tự giải tỏa nỗi đau trong tâm thần bằng cái đau thể xác. Trong những thời kỳ trạng thái bất thường gia tăng, cô làm như vậy mỗi ngày. Khi được hỏi, cô cho biết cô đã từng phá thai. Mặc dù tôi không biết có phải bệnh tình của cô phát sinh từ việc phá thai hay không, nhưng tình trạng của cô ấy thật đáng buồn.
Sau khi nghe những câu chuyện này, tôi nhận thức được tại sao Hòa Thượng nhấn mạnh tầm quan trong của việc giữ giới. Nếu con người có thể giữ giới, thì những việc giết hại đó sẽ không xảy ra, và họ sẽ không phải chịu đựng sự đau khổ của quả báo. Do đó, tôi quyết tâm học và giữ giới. Năm nay tôi có đủ may mắn được thọ Bồ Tát Giới ở chùa Vạn Phật Thánh Thành.
Mặc dù tôi chưa bao giờ được diện kiến Hòa Thượng, nhưng giáo lý của Ngài không ngừng hướng dẫn tôi vào con đường đúng đắn trong cuộc đời. Tôi tin vào tất cả các chỉ dẫn của Hòa Thượng, và từng bước cố gằng đem thực hành những điều Ngài giảng day.
Kệ Hồi Hướng
Nguyện đem công đức xuất bản sách này,
Hồi hướng các hương linh thai nhi do phá thai
Đều lìa khổ được vui, vãng sanh Cực Lạc
Nguyện mọi người hiểu rõ lý nhân quả,
Không sát sanh, không làm hạnh tà dâm.
Cầu mong thế giới an lạc hòa bình,
Mọi chúng sanh sống an lành hạnh phúc.
Tải về xem