PHÚT GIÂY CHỨNG NGỘ CỦA TÔN GIẢ LA HẦU LA
Thời gian trôi qua, Tôn giả La Hầu La đã trở thành một vị Tỳ kheo đĩnh đạc và đầy uy đức. Một buổi sáng, bầu trời xanh trong vời vợi, Ngài ôm bình bát đi khất thực bên cạnh Thế Tôn. Đức Bổn Sư quán sát nhân duyên của người đệ tử. Người thấy trong đôi mắt sâu thẳm dưới vầng trán sáng ngời trí tuệ kia, sự giác ngộ đang đợi chờ phút giây bừng tỏ. Vì vậy, Đức Thế Tôn liền hướng về Tôn giả, thuyết lên một bài kệ:
Này La Hầu La, con hãy lắng lòng nghe lời ta dạy. Thân này là vô thường, tâm này là vô thường. Không có gì của ta, không có gì là ta. Này La Hầu La, cả năm uẩn cũng đều như vậy: là thân thể, là cảm giác, là tâm tưởng, là suy luận, là ý thức, tất cả là vô thường, vô ngã, không phải là ta, không phải của ta.
Thế Tôn vừa ngừng lời, Tôn giả La Hầu La bỗng dừng bước, một dòng chảy mãnh liệt cuồn cuộn dâng lên chiếm trọn tâm hồn. Ngài ngước nhìn Thế Tôn với niềm xúc động khôn tả:
Bạch Đức Thế Tôn, xin Người cho phép con trở về tinh xá.
Này La Hầu La, vì sao con không đi khất thực nữa? – Thế Tôn hỏi.
Bạch Đức Thế Tôn, sau khi nghe đạo lý của Người, con không còn có thể nghĩ đến chuyện nào khác nữa.
Thế Tôn im lặng đồng ý. Tôn giả La Hầu La lập
tức quay trở lại tinh xá Kỳ Viên.
Trong mái am giản dị được lợp bằng cỏ tranh, Ngài tọa thiền lặng lẽ miên mật từ sáng tới chiều. Bên ngoài am, từng cơn gió khẽ cuốn xào xạc lá khô trên đất, nắng chiều ngả màu nhạt dần... Khi hoàng hôn phủ xuống, Đức Thế Tôn thấy bóng người đệ tử vẫn đang tịch lặng trong thiền định, Người thuyết thêm bài pháp về hơi thở:
Này La Hầu La, hãy biết rõ hơi thở, biết rõ hơi thở vào, hơi thở ra. Hơi thở vào dài, biết hơi thở vào dài. Hơi thở vào ngắn, biết hơi thở vào ngắn. Hơi thở ra dài, biết hơi thở ra dài. Hơi thở ra ngắn, biết hơi thở ra ngắn. Này La Hầu La hãy quán niệm hơi thở như thế sẽ được lợi ích lớn.
Tôn giả La Hầu La vâng theo lời Thế Tôn chỉ bảo. Ngài nhẹ nhàng nhiếp tâm tiến sâu dần vào trong các tầng mức thiền định. Ngay trong đêm, Ngài hoát nhiên chứng ngộ Thánh quả A La Hán. Mái am nhỏ bừng sáng, ngoài trời trăng đã lên cao...
ĐỆ NHẤT MẬT HẠNH - BẢO HỘ TĂNG ĐOÀN
VI. TÌNH CẢM THIÊNG LIÊNG
Ngay từ giây phút vị Bồ Tát trên cung trời Đâu Suất vào thai của thân mẫu Da Du Đà La, giữa Ngài và Thái Tử Tất Đạt Đa, sau này là Đức Thế Tôn, đã hình thành một mối liên hệ đặc biệt, không thể diễn tả bằng lời. Đó là tình cha con gần gũi ấm áp, cũng là nghĩa ân sư vời vợi thiêng liêng. Đức Thế Tôn là người cha của muôn vạn loài chúng sinh, lòng từ bi của Người rải ban cho tất cả. Còn Ngài La Hầu La thì đón nhận tình thương bao la ấy, hạnh phúc trong tình thương ấy như cây rừng nương mình bên ngọn cao sơn. Trái tim của Ngài lúc nào cũng hướng về Thế Tôn, thiết tha, thương kính.
Mùa mưa vừa đi qua, nắng đầu đông cùng làn gió se lạnh kéo về, đám đỗ quyên ửng hồng khoe sắc. Tinh xá Kỳ Viên như bừng tỉnh sau những tháng mưa dài. Hôm ấy, tinh xá từ sớm đã tấp nập khách Tăng từ các nơi đổ về thăm viếng và đảnh lễ Thế Tôn. Chiều tà buông xuống, tinh xá được thắp sáng bởi những ánh nến đèn. Đêm ấy, những mái am được ưu tiên dành cho các vị Tăng khách Tỳ kheo cao hạ, các vị Tỳ kheo trong tinh xá nhường lại chỗ của mình và chia nhau ra nghỉ dưới những tàng cây. Dù đông người nhưng không khí vẫn vô cùng yên ắng.
Tới nửa đêm, Tôn giả La Hầu La xuất định sau thời công phu khuya, Ngài đến trải tấm tọa cụ và ngả lưng dưới mái hiên trước hương thất của Đức Phật. Hương thất nhỏ nhưng thoáng đãng, trang nghiêm trong ánh nến và mùi hương trầm tỏa. Ngài La Hầu La nằm đó, sương đêm rơi thấm qua từng lớp y. Thế nhưng trong lòng Ngài cảm thấy thật an lành, ấm áp.
Giữa khung cảnh tĩnh mịch, chợt một trận cuồng phong nổi lên, Ma Vương xuất hiện. Ma Vương Vasavatti vẫn không thôi đố kỵ với Thế Tôn, luôn canh chừng từng giờ khắc để tìm cơ hội nhiễu loạn tâm Người. Thoáng thấy Tôn giả La Hầu La đang nằm trước hương thất, Vasavatti đinh ninh rằng thẳm sâu trong lòng mỗi con người, tình phụ tử luôn dạt dào sâu nặng, thân thể người con là máu thịt của đấng sinh thành và nếu người con có mệnh hệ gì thì sẽ làm người cha vô cùng buồn khổ. Vì vậy, Ma Vương quyết định tấn công Ngài La Hầu La để khiến Thế Tôn phải động lòng. Và khi đó, dã tâm của Ma Vương sẽ thành công.
Nghĩ vậy rồi Ma Vương Vasavatti hóa hiện một con voi dữ khổng lồ, đôi ngà sắc bén cong lên như lưỡi kiếm. Con voi hung hãn với cặp mắt đỏ ngầu lao đến, mặt đất ầm ầm rung chuyển, hất lên những đám bụi mịt mù, giương chân định dẫm đạp Tôn giả La Hầu La.
Thế Tôn đang tọa thiền trong hương thất, Người nhìn thấu suy nghĩ của Vasavatti ngay từ khi Vasavatti mới động niệm. Thấy Vasavatti sắp gây nghiệp bất thiện, Thế Tôn liền trải tâm từ hướng đến, Người nói vọng ra ngoài, từng chữ xoáy sâu vào tâm thức của Ma Vương. Giọng người trầm hùng mà nghiêm nghị:
Này Vasavatti, dù trăm ngàn Ma Vương như ngươi cũng không thể làm kinh sợ được La Hầu La, một bậc đại hùng, đại trí tuệ đã hoàn toàn giải thoát.
Voi dữ chợt khựng lại bởi tiếng Pháp âm rền vang đầy thần lực. Toàn thân mất hết đi vẻ cuồng uy ban đầu, hai chân sau khụy xuống, nó phủ phục ngay trước Tôn giả. Ma Vương Vasavatti gầm lên một tiếng vang trời, rồi biến mất trong làm khói xám mờ đục.
Dưới mái hiên đơn sơ, Tôn giả La Hầu La vẫn nằm an yên, từng hơi thở vào ra trong bình lặng, sương mai đã trĩu trên đầu ngọn cỏ...
Trích Thánh Độ Mệnh TÔN GIẢ LA HẦU LA (RAHULA)
__________________
Hoang Nguyen gởi
.jpg)