Danh sách tư liệu
TÌM KIẾM
Giới thiệu kinh

 

Qua Những Trại Tù

 

Địa Phương Quân/ BT, Trong Những Ngày Sau Cùng Của Tháng Tư 1975 .

Trung Đoàn Bình Thuận vừa di tản đến Vũng Tàu, Phước Tuy ngày 19-4-1975 bằng tàu của Duyên Đoàn II. Trong suốt thời gian từ 19 đến 29 tháng 4, Trung đoàn Bình Thuận đóng quân ở Vũng Tàu, và những nỗ lực cuối cùng cũng đã được thực hiện trong cảnh đau thương tan tác. Đại đội tôi còn đang đóng quân ở trên Núi Nhỏ, sau khi Tiểu đoàn lui binh sau trận tấn công của cộng quân vào chiều tối tại cứ điểm Thủy Quân Lục Chiến tại Bãi Sau Vũng Tàu . Chúng tôi chiếm các công sự có sẵn ở đây với tinh thần sẵn sàng tiếp tục chiến đấu với quân Cộng Sản thì nghe qua radio Tổng thống VNCH mới vừa nhận chức Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng, lệnh cho Quân Lực VNCH buông súng chờ giao chính quyền cho Cộng Sản Bắc Việt.


Lúc bấy giờ trong thành phố Vũng Tàu vẫn còn vang tiếng nổ của các loại súng, tôi thật sự bàng hoàng và lúng túng không biết phải làm gì đây. Nhìn ra ngoài biển, tôi thấy 2 chiếc tàu buôn rất lớn đang còn neo đậu bị VC dùng pháo bắn ra, đạn rơi xuống biển làm thành những cột nước bắn tung tóe, hai chiếc tàu đã vội vã bỏ chạy ra xa bờ rồi mất hút. Đứng trên đồi nhìn ra biển tôi không còn thấy bóng con tàu nào nữa. Những chiếc ghe đậu ở Bãi Trước thi nhau nổ máy chạy ra biển thì được đón nhận những lằn đạn bắn xối xả từ trong bờ. Miền Nam mến yêu đâu còn nữa, qua bao năm chiến đấu tốn không ít máu xương, giờ phải chịu buông súng đầu hàng.


Tôi ra đứng cạnh bờ đê rút khẩu súng Colt 45 quăng xuống dưới biển và nhìn nó mất hút dưới làn nước. Tái tê vĩnh biệt quãng đời binh nghiệp, tôi thay bộ đồ trận đã gắn bó với tôi nhiều năm, bằng bộ dân sự rồi quay đi ra ngoài phố để tìm đường về nhà. Vừa đi một đoạn đường tôi bắt gặp một chiếc xe M113 chạy tới chạy lui, trên con đường nhỏ hẹp, cây đại liên 50 trên xe cứ chĩa vào đám người tay mang băng đỏ, cầm những khẩu súng ngắn đang chĩa vào xe . Một cái đầu ló lên, tôi nhận ra đó là một Thượng sĩ TQLC. Anh cũng như tôi, là người lính cô đơn trong giây phút tan hàng. Tôi nhìn anh ta và hiểu anh còn chưa chịu rời tay súng. Chúng tôi nói với nhau vài câu, anh ta nhảy ra khỏi xe đi mất, bỏ lại chiếc xe còn nổ máy nằm ngay giữa đường.


Tiếp tục đi cùng với một thằng em cùng quê ra đến phố lớn, xa xa tôi đã thấy giữa đại lộ là hàng người dài dằng dặc sắp hàng bốn bị VC bắt lột quân phục, giày, bỏ la liệt trên đường phố, có người chỉ còn độc nhất trên người cái quần đùi, có người may mắn hơn có cái áo thun. Khung cảnh đường phố thật bề bộn tang thương, bọn Cộng Sản BV đã bắt đầu cuộc trả thù vô nhân tính. Tôi cố lách đi chỗ khác thì một tên VC cầm súng AK, mặc quần đùi nhưng mang đôi vớ lên tới háng ngó thấy chận lại. Hắn ta hách dịch hỏi lớn:

- Anh là lính hay dân, tôi đáp không do dự:

- Tôi là lính.


Hắn bảo tôi và thằng em vào sắp hàng theo đoàn người, tôi thật lúng túng không biết làm thế nào nên cũng bước vào sắp hàng. Thừa lúc tên VC này bận xét hỏi người khác tôi nhanh nhẹn cùng thằng em ra khỏi hàng chạy vụt vào con đường hẻm và vào một ngôi trường tiểu học ngủ qua đêm để thăm dò tình hình.


Sáng sớm thức dậy, tôi và thằng em ra phố dò la tin tức thì may quá gặp được rất nhiều người quen trong Tiểu đoàn ở chỗ đám đông đang tụ tập trước một công sở nay trương lên bảng hiệu “Ủy Ban Quân Quản TP Vũng Tàu”. Tôi được biết nơi đây đang cấp giấy cho ai muốn đi về nhà, tôi cố chen lấn vào để kiếm cho mình một tờ giấy để trên đường về có an toàn hơn chăng? Và tôi rất thất vọng vì tờ giấy chỉ to bằng ¼ trang giấy học trò trên viết nguệch ngoạc với thứ chữ không được đẹp mà cũng chả có đóng dấu, trên đó ghi: Đương sự (Tên Họ) đã có đến trình diện tại Ủy Ban Nhân Dân TP Vũng Tàu, ngày tháng, ký tên. Biết vậy tôi tự viết cũng được cần gì phải chen lấn cho mệt xác.


Đói bụng quá nên tôi đi tìm cái gì để bỏ vào bụng, thì gặp vài anh em Sĩ quan và nhiều anh em Binh sĩ trong Tiểu đoàn, trong đó có Tiểu Đoàn Trưởng 229/ĐP của tôi.


Tôi chào từ biệt vị Tiểu Đoàn Trưởng TĐ/229/ÐP Thiếu tá Nguyễn Hữu Tiến và anh em trong đơn vị, rồi tìm đường trở về quê Chợ Lầu, Phan Rí Cửa thăm mẹ già, và gia đình nhỏ của tôi rồi ra sao thì ra. Tôi băn khoăn mãi không biết nên đi bằng đường bộ hay bằng ghe và khi về thì phải trình diện ở đâu. Chợ Lầu tuy là quê tôi nhưng mà tôi đã gây ân oán giang hồ với đám VC nằm vùng rất nhiều, vì khi còn ở ĐĐ118/ÐPQ, tôi đã chỉ huy binh sĩ làm cỏ bọn du kích nằm vùng nhiều quá, có thể chưa kịp nhìn thấy mặt mẹ già, vợ con thì đã bị chúng trả thù tàn bạo cũng có.


Tôi cũng vừa nhận được tin Ba Dượng tôi đã tự tử chết tại nhà, do mấy bà mẹ của lính ĐĐ tôi đi bằng ghe vô Vũng Tàu tìm con nói cho biết, mãi đến ba ngày sau xác chết đã bốc mùi thúi ông ngoại tôi lên xã xin đem chôn mới được “Cách Mạng” đồng ý.


Ngày 17/4/75 sau khi Bắc Bình Thuận bỏ ngỏ, VC từ trong rừng tràn về chiếm chính quyền, ba dượng tôi là một cán bộ của chính quyền VNCH chức vụ Phụ tá Trưởng Chi Chiêu Hồi Quận Hòa Đa . Chúng cho du kích đến nhà kêu ông lên xã Chợ Lầu viết những Bandroll tuyên truyền ca ngợi “cách mạng”, ông từ chối và tối đó ông quyết định uống độc dược quyên sinh. Trước khi chết ông dùng sơn viết lên tường nhà hàng chữ để lại cho các con: “Ba thà làm phân xanh cho cây cỏ còn hơn sống chung với Cộng Sản”. Vì thế chúng kết tội ông là CIA phản động, với chức vụ nhỏ nhoi là phụ tá cho Chi Chiêu Hồi Hòa Ða thì làm gì mà CIA để mắt tới?. Tà quyền VC mới chiếm được lấy làm tức tối, vì có một tên cực kỳ phản động dám công khai dùng cái chết để phỉ nhổ vào mặt chúng. Thế là cả bọn kéo đến đầy nhà, lục soát lấy đi những gì mà không thuộc về chúng, như một lũ kên kên cướp cạn, chỉ thiếu một điều là không ăn xác chết. Và tôi cũng nhận được tin Th/sĩ Nguyễn Thìn, Cảnh sát đặc biệt Chi Khu Phan lý Chàm, bị chúng bắt trói đem vào rừng giết man rợ còn hơn thời Trung cổ, bằng cách trói vào gốc cây bỏ đói, khát, thoa đường vào người cho kiến rừng cắn chết.


Cuối cùng tôi quyết định dùng ghe từ Long Hải để về Phan Rí Cửa và trình diện tại đây, may mắn hơn rất nhiều anh em khác đi bằng xe bị VC bắt tại bến xe Vũng Tàu đem đi nhốt mất tích chưa kịp nhìn thấy gia đình. Dầu sao Phan Rí Cửa thị trấn lớn cũng đỡ hơn tại Chợ Lầu, nơi cạm bẫy đang rình rập.Tôi chỉ muốn một lần nhìn lại người thân rồi thì thân xác này có bị ra sao thì mặc. Tôi biết Việt Cộng sẽ trả thù hèn hạ lên thân xác, và gia đình những chiến sĩ QLVNCH, trong đó có tôi.


Sáng sớm ngày 3/5/75 tôi đã về đến nhà bình yên bằng chiếc ghe nhỏ chở khách. Tôi đi trình diện ngay theo lời khuyên của gia đình tại thôn Song Thanh, nằm trong Trường Tiểu Học Thanh Lộc. Cho tới giờ, những lời chửi bới, mạ lỵ của tên Kỷ thôn trưởng mà sau mấy mươi năm giờ vẫn còn văng vẳng bên tai tôi. Trước đây hắn là cơ sở VC nằm vùng vừa mới ngoi lên mấy ngày nay, trình độ học vấn chưa đọc rành chữ Việt Ngữ. Chúng để tôi yên ổn cho đến sáng ngày 5/5/1975 thì một du kích nguyên trước đây là Nhân Dân Tự Vệ dưới quyền chỉ huy của tôi, hồi tôi còn nắm Phân Chi Khu Trưởng Phan Rí Cửa, đến thông báo là trưa nay trình diện tại thôn lúc 1 giờ để đi học tập.


Tôi không có nghe tay du kích này bảo đem theo cơm gạo, chỉ nhận lệnh tập trung, mang theo áo quần. Theo lời bọn chúng, thì đi học tập chính trị chứ không phải vào tù. Tôi từ giã vợ con lên đường nhưng thực tâm biết rõ là khó có ngày về, vì biết quá rõ bọn này, chúng căm thù giới sĩ quan VNCH đến tận xương tủy, vì chúng đền nợ máu quá nhiều. Hơn 12 giờ trưa tôi đã có mặt tại thôn Song Thanh với một ít hành trang và ít tiền trong túi. Tên thôn trưởng Kỷ sai du kích đem nhốt tôi vào trong một lớp học, chỉ nhìn thấy ánh sáng lờ mờ qua khe cửa. Một lúc sau thì có mặt đầy đủ khoảng mười người cùng bị tống vào phòng học nhốt chung với tôi. Điểm danh sơ qua tôi thấy có Ấp trưởng Song Thanh là Nguyễn Nhu, ông này đã lớn tuổi, Tr/úy Tăng Văn Đồng Tr/Ban 5 Chi Khu Hòa Đa, Th/úy Trần Văn Xuân Trưởng Ban NDTV/HĐ, và tôi Cao Hoài Sơn ĐĐT/ĐĐ4/TĐ/229/ĐP, số còn lại là nhân viên xã ấp và cảnh sát viên.


Trong lúc chờ đợi xe đến chở đi, tôi được người thân báo cho biết qua khe cửa sổ, có một nhóm định đánh chúng tôi khi trên đường ra xe. Khi tên thôn trưởng có mặt tôi liền phản đối thì được hắn trả lời là “nhân dân” phẫn nộ không can thiệp được. Thì ra chính bọn này mang danh nhân dân để tổ chức đánh chúng tôi, trả thù một cách đê tiện. Thật quá ư là hèn hạ, chỉ có chế độ cộng sản sâu bọ mới sản sinh ra giống người này, chuyên môn đánh người ngã ngựa. Lúc này dân chúng đến xem đứng chật cả sân trường, chỉ chừa một lối đi nhỏ cho chúng tôi ra xe. Nhìn ra không phân biệt được bạn thù, trong số này cũng có rất đông thân nhân chúng tôi đang ra sức ngầm bảo vệ cho chúng tôi lên đường, và tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho trận trả thù tàn khốc này.


Xe đã đến nhưng chúng tôi không ai chịu đi cả, vì biết con đường trước mặt có thể thân xác mình nằm lại nơi đó . Cuối cùng Trưởng Ấp Nhu thí mạng già xung phong đi đầu, đám đông chỉ chen lấn không tấn công ông ta. Tôi có ngay quyết định là phải chạy thật nhanh ra xe theo sau Trưởng Ấp Nhu, ít nhất nhờ yếu tố bất ngờ có thể vượt qua hai phần ba đoạn đường, để khỏi bị đánh.


Vừa chạy được nửa đường thì vòng vây người khép lại, chận đường ra xe của tôi, bất chợt một tên chen vào đấm mạnh vào mặt tôi, với giỏ xách áo quần trên tay, tôi phản ứng nhanh bằng cách quất mạnh vào mặt nó . Một tên khác giơ cao cái mỏ lết loại lớn nhắm đầu tôi đánh xuống. Không còn cách nào khác đành ném cái túi xách giơ hai tay bảo vệ cái đầu. Nhát đánh thật mạnh làm bầm cả tay và trượt xuống trúng đầu sưng một cục lớn. May mắn cho tôi, người nhà can thiệp kịp thời mở đường bảo vệ tôi lên xe. Nhìn xuống bên dưới là một cảnh hỗn loạn xảy ra, hai anh Xuân và Đồng bị tràn ngập trong đám đông, kẻ đánh người đạp đến chừng bà con đưa lên được xe thì máu me đầy mình, đấy là nhờ có thân nhân bảo vệ không thì có lẽ khó mà toàn mạng. Lúc này bên dưới có hai phe đánh nhau kịch liệt, một bên gồm thân nhân chúng tôi ra sức bảo vệ, bên còn lại cố đánh chúng tôi cho bằng được theo lệnh của ai đó mà chắc chắn là của những giặc Cộng nằm vùng. Bọn du kích phải bắn chỉ thiên loạn xạ để giải tán. Ngày ra đi như vậy, tôi hình dung ra một ngày về thật ảm đạm.


Không còn nhịn được sự hèn hạ đê tiện của đám mang danh cách mạng này, Thiếu úy Trần Văn Xuân từ trên xe đã chỉ tay xuống bên dưới quát to: “Tao tiếc rằng không có trái lựu đạn, nếu có ông sẽ cho tụi mày tan xương”.


Nhưng mà còn đỡ hơn mấy anh em ở Chợ Lầu. Ngày ra đi bị một nhóm lão già có con bị phơi xác cho Bác và Đảng quang vinh chận xe lại leo lên xe dùng gậy đánh vào đầu từng anh Trung Đội Trưởng Nghĩa Quân cho đến khi mệt lừ mới thôi. Đây mới thât sự là “nhân dân” phẫn nộ.


VC đã trưng dụng các xe chở hàng để chở chúng tôi. Xe của các thôn Giang Hải, Hải Tân, Phú Ninh, Phú Hải đã tập trung về đầy đủ trước thôn Song Thanh đứng thành hàng dài. Bọn du kích 30/4 hăm hở, đạn lên nòng áp giải chúng tôi lên đường. Tôi còn nhớ nét mặt tên thôn trưởng Song Thanh, tên Kỷ đã hân hoan đưa tiễn chúng tôi đi như vừa lập được chiến công hiển hách.


Cho tới giờ phút ấy, tuy còn chưa hình dung được hành trình của cuộc “học tập cải tạo” này như thế nào, nhưng tôi đã có cảm giác rất rõ ràng về những gì không lành sẽ xảy tới. Từ lao xá Phan Thiết cho tới Cà Tót, tới Tổng trại 8 Sông Mao, rồi nông trường bông Lương Sơn, đập tràn Sông Lũy, Hàm Trí Long Hoa cho tới nhà tù cuối cùng là trại A 30 Phú Khánh… Thật vậy, không phải là một tháng như chúng dối trá rêu rao, mà là ngót 6 năm dài đăng đẵng tôi đã bị đưa qua nhiều nơi do cộng sản bày ra để thực hiện đòn trả thù hèn hạ, bắt đầu từ Lao xá Phan Thiết.


LAO XÁ PHAN THIẾT


Đoàn xe đi về hướng Phan Thiết và dừng lại trước Lao Xá. Chúng tôi bi lùa vào tập trung ở sân lớn để điểm danh và học nội quy trước khi bị tống vào các phòng giam chật chội. Lúc này, tôi thấy có đầy đủ các Sĩ Quan, Cảnh Sát, Quận, Xã, Ấp Trưởng và hầu hết các Trung Đội Trưởng Nghĩa Quân. Tôi chợt thấy ông Trúc Viên Trương Gia Kỳ Sanh, cựu Dân biểu VNCH, trước đây vì muốn được chút tiếng tăm đã vô tình hay cố ý giúp giáo cho giặc làm rối loạn hậu phương VNCH, là người đã từng đâm sau lưng chiến sĩ VNCH qua chiêu bài đối lập. Ai cũng biết Trúc Viên tại Bắc Bình Thuận tiếng tăm cũng có ít nhiều, trước đây ông này là một trong những người sáng lập ra trường Trung Học Bán Công Phan Rí Cửa cùng với Thầy Trương Minh Huệ nguyên Hiệu Trưởng trường TH/Bán Công PRC (Thầy Huệ đã bị VC Nguyễn Đức Minh nguyên là một Cảnh Sát Viên, nội tuyến tại xã Phan Rí Cửa, em của tên VC Nguyễn Hữu Sáng giết năm 1968 trong một lần chúng đột nhập về Phan Rí). Nhưng giờ ông đang ngồi bó gối trước cửa một phòng nhỏ gần sân tập trung. Đó là ân huệ duy nhất mà Đảng đã ban phát cho những gia nô, những người có công với “cắt mạng” ông ta khỏi phải bị nhốt chung trong những dãy nhà tập thể chật chội. nóng như lò lửa.


Không biết giờ này ông ta nghĩ gì, và trong suốt cuộc đời còn lại của mình, có thấm thía cho sự lầm lạc đã qua không? Là một người có chút công lao trong việc xây dựng giáo dục tại quê nhà, ông này có phải chỉ vì lầm tin cộng sản, hay vì chút danh hảo mà phạm nhiều sai lầm không còn cơ hội sửa chữa. Sau này khi tôi ra khỏi trại tù có gặp lại ông một lần trên đường đi ra bãi biển Gió Trùng Dương để tắm, ông tâm sự với tôi những lời thắm thiết và hết lời nguyền rủa bọn Cộng Sản. Tôi cũng được biết Trương Gia Kỳ Sanh là cha ruột của VC gộc Trần Bạch Đằng, tên thật là Trương Gia Triều là con của bà vợ thứ ba trước 1945 .Theo tôi biết vết sẹo trên mặt của Trương Gia Kỳ Sanh là do Pháp bắt ông ta thả dù ra Bắc vì can tội xúi dục biểu tình chống Pháp . Khi dù đáp xuống đất bị dân Bắc chém vô mặt vì tưởng lầm là do thám Pháp, may mà la lên kịp họ dừng tay, không thì đã bỏ mạng .Nhờ vậy mà khi vận động tranh cử Dân Biểu thời VNCH, ông ta chưng cái sẹo đó ra coi như môn bài bất khả chiến bại . Bọn tà quyền ở địa phương vì muốn chiếm ngôi nhà của ông (đã một lần chúng đốt cháy năm 1968 nhưng không thành công) nên chúng thường xuyên theo dõi và không biết có thật hay không chuyện chúng vu cáo cho ông giao du bất chánh với chị giúp việc, nhằm bôi xấu thanh danh ông ta ở cuối đời.


Dãy nhà trước đây thời VNCH chỉ nhốt 50 người, nay thì chứa hơn 120 người nên vô cùng chật chội và nóng nực. Hàng ngày chúng tôi chỉ mặc độc nhất cái quần đùi, khi nào ra sân ăn cơm mới mặc đồ dài vào. Ngày được “Cách mạng” cho ăn 3 lần, mỗi lần một chén cơm với muối hột. Buổi chiều được cho ra sân tắm ở giếng nước.


Tôi thấy có mặt Th/tá Thổ Thêm người hùng Bình Thuận, Trung tá Diệp Sắn Cảnh Quận/CKT/ Hải Ninh và hầu hết những Sĩ Quan trình diện ở Bình Thuận. Tôi nghe anh em nói Đ/u Lê Văn Trò Đại Đội Trưởng Trinh Sát Tỉnh bị bắt khi anh vừa từ Sài Gòn trở về đến nhà, chúng cho 2 tên du kích trói anh lại đem lên Tân Điền bằng xe Honda, Sau khi đọc bản án trước cái gọi là “Tòa án nhân dân”, anh bị đem đặt lên vĩ sắt nướng cho chết, giữa tiếng reo hò hả dạ, cuồng nhiệt của đám dân cộng nô điên cuồng, chúng còn hành hạ cả xác chết nên xác anh bị quăng ra ngoài đồng cho chó ăn, ba ngày sau nhờ sự chỉ điểm của các em chăn bò, vợ anh mới tìm được xác đem chôn. Nếu sự thật như vậy thì không còn gì để nói về sự tàn độc thiếu nhân tính của cộng sản đối với quân nhân VNCH. Chúng nó tàn độc, có lương tâm của một loài thú hoang dã thì chúng ta có thể “Hòa giải, Hoà hợp” với lũ không phải là con người này ?


Ngày 10/5/75 chúng tôi được tập trung tại sân lao xá, phân chia thành hai nhóm “Ngụy quyền” và “Ngụy quân”. Không biết tại sao anh Tăng Văn Đồng lại được sắp xếp vào nhóm “Ngụy Quyền” mặc dù anh là Tr/úy Trưởng Ban 5 CK/Hòa Đa. Anh được chuyển lên trại tù dành cho nhân viên chính quyền VNCH tại Cà Lon . Chỉ một tháng sau anh bị bệnh sốt rét nặng tại Cà Lon và vết thương của trận đòn thù khi đưa tiễn lên đường hành hạ. Anh được chuyển về lại Trại 1 tức Lao Xá, tên mới do VC đặt, lúc này tên Nguyễn Đức Minh, nguyên Cảnh Sát tại cuộc Phan Rí Cửa có anh trai Nguyễn Hữu Sáng tên VC thoát ly, giờ được VC thưởng công cho làm Tuyên Huấn Trại 1 tức Lao Xá Phan Thiết . Vì có công giết thầy Trương Minh Huệ năm Mậu Thân 1968 khi chúng đột nhập vào Phan Rí Cửa. Chính tên Nguyễn Đức Minh này đã bắn 7 viên AK vào thầy Trương Minh Huệ khi thầy cố thủ trong phòng tắm, không chịu cho chúng bắt đi. Anh Đồng được cho thăm nuôi vì đói quá, và bệnh quá nặng nên anh đã chết tại Lao xá, và vì anh có bà con với chủ nhà in Vui Vui là Bác của anh Đồng và nhà in Sống Vui Phan Thiết, mà tên Nguyễn Đức Minh này có quan hệ bất chánh với nơi đây nên hắn cho gia đình mang xác Tăng Văn Đồng về nhà chôn, đây là một ngoại lệ mà không ai có được .


_____________


Đỗ Hứng gởi