Danh sách tư liệu
TÌM KIẾM
Giới thiệu kinh



 
Sự Thật Mất Lòng 
 


Thuốc đắng dã tật sự thật mất lòng :
 
NGUY CƠ MẤT NƯỚC ĐANG ĐẾN TỪ BỘ GIÁO DỤC XUỐNG CẤP, VONG THÂN, KHÔNG CHÍNH DANH, KHÔNG TRUNG THỰC, THIẾU TRI THỨC VÀ KHÔNG CÓ TẦNG LỚP TRÍ THỨC
 
Trần Mạnh Hảo
 
"Trí thức là cục phân" (Trích thư Lê Nin gửi Goocky, Mao Trạch Đông nhắc lại câu này). Mao Trạch Đông nói : "Súng bầu (đẻ) ra chính quyền". Mao phản lại Marx: " Chính trị là thống soái"
 
Sau ngày thống nhất đất nước, Trần Mạnh Hảo từ rừng vào Sài Gòn và ở hẳn thành phố này cho đến nay. Cuối năm 1975, qua anh Trịnh Công Sơn, anh Nguyễn Mộng Giác, bạn Bửu Chỉ và một số bạn bè khác như họa sĩ, nhà văn Khánh Trường, họa sĩ Nguyễn Trọng Khôi, nhà văn Ngụy Ngữ, nhạc sĩ Trương Quốc Khánh…chúng tôi bắt đầu giao du với tầng lớp trí thức văn nghệ sĩ Sài Gòn cũ (mặc dù phần lớn tầng lớp ưu tú nhất này của Việt Nam cộng hòa đã di tản, đã vượt biên hoặc còn trong trại tù cải tạo).
 
Các bạn kể trên nhiều người đã qua đại học, có người mới đậu tú tài ngang tôi hết cấp 3 ngoài Bắc, mà sao các bạn giỏi thế, uyên bác thế, lại biết Pháp ngữ, Anh ngữ. Tôi có dẫn vài ba bạn ngoài Bắc vào đã học ở Liên Xô, có học vị phó tiến sĩ hẳn hoi, đến giao du với các bạn đồng lứa Sài Gòn được nền giáo dục VNCH đào tạo, thì than ôi chúng tôi quả là mới i tờ rít…
 
Trong khi chế độ mới (CS) luôn vỗ ngực khoe khoang chế độ ta ưu việt nhất từ chính trị, văn hóa, kinh tế, giáo dục…
 
Trong lòng mình, tôi mặc cảm tự ti với các bạn Sài Gòn mà không dám nói ra vì xấu hổ. Rằng thế hệ chúng tôi ngoài Bắc dốt hơn, được giáo dục sai lệch và sơ sài hơn các bạn được “chế độ Mỹ-ngụy” đào tạo…. Ai thắng ai không phải so về chém giết, súng đạn, mà phải so găng bằng tri thức, bằng học vấn…
 
May mà kho sách dịch Sài Gòn cũ đã dạy tôi thoát nạn mù tri thức, cho tôi có đủ kiến thức có thể ngồi phản biện ngon ơ tất cả luận án tiến sĩ văn học, triết học, luật học, văn hóa học, sử học, mỹ học, ngôn ngữ học…
 
Nhắc lại điều này, lòng tôi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, nhưng trước sự thật, tôi không thể tảng lờ, câm miệng. Nền giáo dục của Việt Nam cộng hòa trước 1975 nhân bản theo cách giáo dục của người Pháp, nên nó chính là nền giáo dục đúng nghĩa. Còn nền giáo dục của “phe thắng trận” chúng ta là một nền giáo dục bị vong thân, nền giáo dục phục vụ chính trị, bị chính trị hóa. Mà chính trị là gì, là thủ đoạn. Còn GIÁO DỤC, VĂN HÓA VĂN NGHỆ… không lấy cái lợi, cái thủ đoạn làm mục đích, mà nó lấy CHÂN THIỆN MỸ LÀM MỤC ĐÍCH vậy.
 
Khẩu hiệu của Đảng Cộng Sản Đông Dương từ năm 1930 và Đảng Lao Động Việt Nam từ năm 1951 vẫn cứ là “TRÍ PHÚ ĐỊA HÀO ĐÀO TẬN GỐC TRỐC TẬN RỄ”
 
Chao ôi, từ cổ đại đến nay, có nhà nước nào, chế độ nào diệt trí thức hay không, hay chỉ có ĐẢNG TA mới dám làm như thế ?
 
Cho đến nay, chúng tôi chưa hề thấy ĐẢNG TA công khai thừa nhận KHẨU HIỆU DIỆT TRÍ THỨC kia là ấu trĩ, là sai lầm tả khuynh, cứ “làm thinh Việt Minh đồng ý”. Đã chủ trương diệt trí thức thì làm sao tạo ra xã hội có học vấn, có văn minh?
 
Chẳng lẽ nền giáo dục của chúng ta chủ trương diệt trí thức chỉ tạo ra các thế hệ thiếu tri thức làm công cụ cho chính trị mà thôi hay sao?
 
Thời chúng tôi học cấp 3, có một thầy giáo dạy văn rất hay, lại đẹp trai, nho nhã có nhiều bạn nữ khá nhan sắc muốn chọn thầy làm chồng tương lai, mới điều tra lý lịch thầy, biết cha thầy là ông quan huyện, lại là trí thức học trường hậu bổ do Tây đào tạo, bèn giật thót người không dám tiến tới nữa; vì thầy là thành phần xấu, con ông quan huyện là xấu, bố lại là trí thức còn xấu nữa, than ôi!
 
Thời chúng tôi đi học, hầu hết bọn con địa chủ, con tư sản …đều học giỏi và đều không được đi đại học. Con bần cố nông dù dốt đặc cán mai cũng được cử đi đại học bên Liên Xô, Đông Đức…HỌC TÀI THI LÝ LỊCH là vậy đó.
 
Một chế độ diệt người giỏi từ trong trứng nước, ưu tiên người dốt, DỐT NÁT MUÔN NĂM, HỒNG HƠN CHUYÊN MUÔN NĂM…thì giáo dục ơi, ta chào mi, vì mi lấy cái dốt, cái ngu làm mục đích…
 
Sau năm 1954, trong khoa học xã hội nhân văn, các giáo sư giỏi nhất như Cao Xuân Huy, Trương Tửu – Nguyễn Bách Khoa, Trần Đức Thảo, Đào Duy Anh…sau này là Cao Xuân Hạo…đều bị cấm lên bục giảng đại học, cho đi chăn bò hay ngồi dịch sách.
 
Từ đó, người giỏi bị loại ra ngoài cơ chế xã hội, tôn trọng người dốt nát ngu đần thì giáo dục ơi mi còn sinh ra làm gì nữa.
 
Do vậy, mấy chục năm qua hầu hết học vị tiến sĩ là học vị phong bì, hầu hết học hàm PGS, GS là học hàm phong bì…
 
Một xã hội mua bằng cấp, mua học vị học hàm, mua quan bán chức công khai như ngày nay, thì giáo dục ơi, coi như em đã chết, sự thật đã chết, chân lý đã chết…
 
Do nền giáo dục lấy bần cố nông làm gốc lâu dài quá nên dân tộc Việt Nam hôm nay hầu như không còn đời sống tinh thần mang tính chân thiện mỹ nữa, tất cả phải nói dối lẫn nhau để tồn tại…
 
Than ôi, họa mất nước ở đây chứ đâu.,.
 
Sài Gòn ngày 19-8-2021
 

Trần Mạnh Hảo


 
--------------------------



SÁCH GIÁO KHOA TIẾNG VIỆT LỚP 1 CỦA NHÓM “CÁNH DIỀU” : MỘT ĐÒN TRỜI GIÁNG VÀO NỀN GIÁO DỤC, NỀN VĂN HÓA VIỆT NAM
 

Sách giáo khoa Tiếng Việt tập 1 của nhóm “Cánh Diều” do GS.TS. Nguyễn Minh Thuyết chủ biên, GS.TS. Trần Đình Sử chủ tịch hội đồng kiểm định, do Bộ GD&ĐT xuất bản đang gây bão trên báo chí & mạng xã hội, như một đòn trời giáng vào nền giáo dục, nền văn hóa Việt Nam.
 
Sách này dạy trẻ em dối trá, lừa đảo: gà lừa bác nông dân, chồn lừa bác nông dân để trốn thoát và cười vui sung sướng. Hầu hết trí thông minh của các con vật được thể hiện trong sách thông qua sự trí trá, lươn lẹo, lừa phỉnh…
 
Sách này mượn truyện cổ, mượn truyện Ezop, L.Tonxtoi để xuyên tạc, đưa ý tưởng tầm bậy của tác giả soạn sách vào để cốt tha hóa tâm hồn trẻ con. Hai con ngựa trò truyện với nhau: sao mày phải thồ hàng vất vả, nặng nề thế ? – Không thồ thì chủ mắng! Sao mày không trốn đi!
 
Dạy trẻ bỏ trốn trách nhiệm, trốn nghĩa vụ mà là sách giáo khoa hả GS.TS. Nguyễn Minh Thuyết? Trốn đi, các bạn, trốn học đi, trốn trách nhiệm đi, trốn nghĩa vụ đi, trốn bổn phận với gia đình, và tổ quốc đi, trốn… vượt biên đi…!
 
Ngàn đời nay, ông cha ta dạy con cháu nhân từ, “lấy ân báo oán”, Phật & Chúa dạy tín đồ tinh thần tha thứ, sao sách giáo khoa của thầy Thuyết, thầy Sử lại dạy trẻ thơ chớ có “thương người như thể thương thân” mà phải căm thù người mãi mãi: “ Năm năm báo oán, đời đời đánh ghen” là sao?
 
Sách giáo khoa dạy trẻ mà sao bất nhân thế? Sao không dạy yêu thương mà chỉ dạy hận thù, hận thù mãi mãi? Hay các ông muốn nhồi nhét học thuyết “đấu tranh giai cấp” của chế độ vào tâm hồn trẻ thơ ngay từ khi chúng còn như tờ giấy trắng?
 
Mở trang nào ra cũng sai sót, từ ngôn ngữ không tương xứng với trẻ thơ đến hành văn sai sót, cộc lốc, câu chuyện tào lao, không ra môn ra khoai gì cả, lấc cấc, què cụt…Có nên dạy các cháu các từ “đĩ”, từ “đụ” sớm quá chăng, dù chuyện bậy này ở bộ sách khác?
 
Thế mà khi ra họp báo, các ông chủ biên chối không có sai, chỉ có ít sạn. Than ôi, sách giáo khoa “Tiếng Việt tập 1 của nhóm “Cánh Diều” đúng là một sản phẩm vô văn hóa, vô giáo dục, cần phải thu hồi ngay, nếu không muốn những điều bất nhân mà sách này dạy dỗ con trẻ sẽ thành di hại muôn đời cho dân tộc Việt Nam.,.
 

Sài Gòn ngày 13-10-2020
 
Trần Mạnh Hảo

_____________________


usaelection gởi