|
THẦY TU THỜ VẬN MAY
Ngày xưa có một chàng trai
Trong gia đình nọ sống đời cao sang
Khi khôn lớn chàng thấy rằng
Dù cho cuộc sống dễ dàng bản thân
Nhưng chân hạnh phúc tối cần
Mọi người tìm kiếm khó khăn vô cùng
Cho nên chàng quyết nhủ lòng
Xả đi tất cả, không mong, không cầu
Vào núi thẳm, tìm rừng sâu
Sống đời ẩn sĩ đạo mầu tu thân
Hành thiền rốt ráo chuyên cần
Đạt mau an lạc trong chân tâm mình.
Một hôm rời chốn rừng xanh
Thầy tu về lại kinh thành ít lâu
Dừng chân trú ngụ đêm thâu
Trong công viên vốn từ lâu an bình
Giữa khu vườn của triều đình,
Hôm sau khất thực vào thành đi rong.
Vua trông thầy thấy hài lòng
Người sao từ tốn, vô cùng trang nghiêm
Nhà vua quý trọng người hiền
Mời vào cung điện dâng liền thức ăn
Mời thầy khổ hạnh dừng chân
Trong công viên đó không cần đi xa,
Thầy đồng ý chẳng nề hà
Kể từ ngày đó vào ra chốn này
Trong công viên ngụ tại đây
Ăn trong cung điện hàng ngày thảnh thơi.
*
Một thầy nọ cũng cùng thời
Ở trong thành phố mọi người biết danh
Có tài xem tướng rất rành
Đoán điềm xấu tốt, dữ lành, hên xui
Nhìn vào vải mặc trên người
Tương lai may rủi ông thời đoán ngay.
Một hôm tắm mát ban ngày
Ông mang quần áo mới may ra dùng
Ông sai một kẻ làm công
Lấy quần lấy áo của ông trong nhà
Khi người làm lấy đồ ra
Thấy vài chỗ rách. “Đúng là chuột thôi
Chuột kia cắn rách áo rồi!”
Người làm trình báo tức thời cùng ông
Ông nhìn vải nghĩ trong lòng:
“Đây là điềm báo vô cùng xấu xa
Chuyện không lành sẽ xảy ra
Chắc là tan cửa nát nhà như chơi
Áo quần phải bỏ đi thôi
Trong nhà chất chứa, cuộc đời nguy nan,
Nếu cho con cái người làm
Dễ gì có thể an toàn được ngay
Vì còn luẩn quẩn nhà này,
Cho người lạ chốn quanh đây cũng phiền,
Nên đem ra nghĩa trang liền
Là nơi xác chết khắp miền tanh hôi
Chỉ chờ thú dữ ăn thôi
Tai ương vải vóc kia thời dứt mau
Nhưng mà thực hiện dễ đâu
Sai người giúp việc họ nào có nghe
Sẽ tham giữ lại đồ kia
Thế là tai ách vẫn kề trong đây
Chỉ nên trao nhiệm vụ này
Cho con trai trưởng nó hay nghe lời.”
Ông cho gọi con tới nơi
Và rồi thuật chuyện đầu đuôi tỏ tường
Sai con mang vải tai ương
Đem ra vứt tại nghĩa trang ngoại thành,
“Vải xui hãy tránh cho nhanh
Đừng sờ tay tới, thân mình nguy tai
Hãy dùng một cây gậy dài
Mà mang quần áo ra ngoài nghĩa trang
Xong rồi tắm rửa đàng hoàng
Trước khi trở lại, kẻo mang họa về.”
Thầy tu dặn cậu con kia
Cậu theo lệnh đó tức thì đi ngay.
*
Thầy tu khổ hạnh bữa nay
Đi ngang cửa nghĩa trang này dừng chân
Thấy người vứt bộ áo quần
Ông bèn nhặt lấy nhìn gần xem sao
Thấy rằng vải tốt biết bao
Vết răng chuột cắn ai nào nhìn ra
Ông bèn lượm mang về nhà
Về công viên mặc kẻo mà phí đi.
Chàng trai hốt hoảng trở về
Thuật cho cha rõ những gì xảy ra
Cha nghe lo sợ vô bờ
Nghĩ: “Thầy khổ hạnh bất ngờ vạ lây
Vải mang tai họa tới ngay
Ta nên báo để ông này phòng thân
Chớ nên đụng đến áo quần
Hãy lìa bỏ sớm, chớ chần chờ thêm.”
Sau khi nghe nói như trên
Thầy tu khổ hạnh hành thiền rừng sâu
Có còn ngần ngại gì đâu
Bèn lên tiếng dạy đạo mầu tối cao
Cho người mê tín biết bao
Từ lâu chìm đắm sâu vào vô minh
Rồi ông khuyên nhủ chân tình:
“Dựa vào vải đoán dữ lành tương lai
Là điều mê tín lầm sai
Điều này hiền trí nhớ hoài chớ quên.”
Sau khi nghe tiếng nhủ khuyên
Lời vàng soi sáng bừng thêm tâm người
Thầy tu mê tín một thời
Thấy mình khờ dại bèn rời nẻo mê
Con đường chân lý tìm về
Lời thầy khổ hạnh mọi bề nghe theo
Tu tâm, sửa tánh sớm chiều
Bến bờ giác ngộ dấu yêu đón chờ.
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(phỏng dịch và thi hóa theo bản văn xuôi
A PRIEST WHO WORSHIPPED LUCK
của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)
NHẬN DIỆN TIỀN THÂN
Thầy tu khổ hạnh không mê tín dị đoan,
không thờ vận may là tiền thân Đức Phật.
________________________________
Giao Ngo gởi
|
|
|