Danh sách tư liệu
TÌM KIẾM
Giới thiệu kinh





 
TÌNH THƯƠNG KHÔNG RANH GIỚI


Một ngày nọ, khi những viên chức đang sữa chữa, xây cất một chuồng bò thì họ trông thấy trong góc nhà có một cái ổ chuột. Họ bèn dùng rơm đun khói để đuổi mấy con chuột trong đó chạy ra. Một lát sau chuột bắt đầu lũ lượt chạy ra, từng con, từng con một...

Sau đó mọi người nghĩ rằng chuột đi hết rồi, nhưng khi họ vừa mới bắt đầu dọn dẹp thì thấy hai con chuột nữa đang chen nhau ra khỏi miệng ổ. Sau một hồi cố gắng, cuối cùng hai con cũng lọt ra được. Có một điều rất lạ, là sau khi ra ngoài ổ hai chú chuột không chạy đi ngay, mà chạy lanh quanh ở gần lối ra, dường như con này đang muốn cắn đuôi con kia.

Mọi người kinh ngạc lại gần coi thử, thì họ thấy một con bị mù, còn con kia đang cố gắng để cho con mù cắn đuôi mình, để nó kéo con mù đi tẩu thoát. Sau khi chứng kiến sự việc xảy ra, ai nấy đều xúc động, không nói nên lời.
Tới giờ ăn, nhóm người ngồi quây quần và bắt đầu bàn luận về những gì xảy ra giữa hai con chuột.

Một viên chức La Mã nghiêm nghị nói: “Tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai con chuột đó cũng giống như giữa vua và quan”. Những người kia nghĩ một hồi rồi nói: Thì ra thế! Viên chức La Mã rất lấy làm hãnh diện.

Một người Do Thái khôn ngoan lên tiếng: “Tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai con chuột đó giống như là vợ với chồng”. Mấy người kia ngẫm nghĩ một hồi ai cũng thấy có lý, đồng tán thành. Mặt người Do Thái lộ vẻ mãn nguyện.

Một người Trung Hoa, quen với truyền thống rất mạnh mẽ ở Trung Hoa là hiếu thuận với cha mẹ, nói: “Tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai con chuột kia cũng giống như tình nghĩa Mẹ con”. Những người kia lại một lần nữa, cảm thấy điều này có lý hơn. Họ tỏ ý tán thành, thế là gương mặt người Trung Hoa bộc lộ nét thản nhiên tột cùng.

Lúc đó, một người bình thường hay làm điều thiện, đầu óc đơn thuần đang ngồi dưới đất chống tay lên cằm, nhìn những người kia với vẻ đăm chiêu: “Hai con chuột kia sao lại phải có quan hệ với nhau chứ?, chẳng lẽ không phải bạn thì không cứu? lẽ nào không phải Mẹ con thì không cứu? không cùng vợ chồng thì không cứu? Điều quan trọng là thấy kẻ khác nguy hiểm, sẵn lòng từ bi giúp đỡ nhau mới quan trọng.

Thời gian bỗng nhiên dừng lại, cả toán vẻ mặt sững sờ nhìn về phía người kia, không nói một lời. Viên chức La Mã, người Do Thái, và người Trung Hoa, ba người lên tiếng lúc nãy đều cúi đầu xấu hổ, không dám trả lời.

Mỗi chúng ta, lòng từ bi luôn ngự sẵn trong tâm hồn. Thấy ai đó gặp khó khăn hoạn nạn, bản năng ấy thôi thúc lòng nhân ái mạnh mẽ và tìm mọi cách phải cứu lấy họ thì mới yên tâm. Bằng ngược lại, nếu giả như không thể cứu lấy họ, thì tự nhiên cảm giác có một sự ăn năn và tự trách bản thân mình, chung quy cũng bởi tâm hồn thanh khiết luôn yêu thương trân quý tha nhân, đã hằng sâu nơi trái tim mỗi người. Đâu phải chỉ biết nâng đỡ bà con thân thuộc, bạn bè chí cốt, tình chồng nghĩa vợ… giá trị là ở chỗ người kia chẳng là gì với chúng ta, nhưng họ lâm nạn mình vẫn hết lòng cứu giúp nâng đỡ, có như vậy tình cảm con người mới được tôn vinh là đạo đức nhân bản giữ mãi từ ngàn xưa cho đến ngày nay.




Trúc Thanh gởi