Tôi đọc kinh Qur’an
“Hồi giáo là tôn giáo của hòa bình!” (Islam is the religion of peace) dường như đã trở thành một điệp khúc quen thuộc của người Hồi giáo sau mỗi vụ tấn công khủng bố gây ra bởi những kẻ nhân danh đạo Hồi.
Họ bảo những kẻ khủng bố ấy thì không theo một tôn giáo nào cả, họ kêu gọi thế giới đừng nhập chung người Hồi với những kẻ ấy, và họ còn trích dẫn điều ghi ở chương 5, điều 32 trong kinh Qur’an:
“Kẻ nào giết một người vô tội thì cũng như hắn đã giết toàn nhân loại”
(“Whoever kills an innocent person it is as if he has killed all of humanity”)
Trước mặt tôi là quyển kinh Qur’an của một anh bạn học người Hồi tặng lúc tôi còn đang học trung học.
Tình bạn của chúng tôi kết thúc trong một tình cảnh chẳng vui vẻ gì cho lắm.
Số là bữa nọ anh đến nhà tôi mượn bài vở, nói chuyện lan man thì chả hiểu sao lại đi qua đề tài tôn giáo, và anh nhìn thẳng tôi bảo rằng nếu tôi không tin vào Allah thì sẽ bị hỏa thiêu đời đời trong địa ngục.
Điên tiết, còn chưa biết trả lời thế nào thì tôi chợt nhớ trong tủ lạnh mình có một thứ mà anh ta ghét cay ghét đắng.
Mở tủ lạnh, quăng miếng thịt heo lên bàn, tôi nói gọn lỏn là cần phải chuẩn bị cho bữa cơm chiều nay.
Anh tái mặt, kiếm cớ bỏ một mạch ra về.
Chúng tôi không còn nói chuyện nữa, nhưng quyển kinh Qur’an mà anh tặng trước đó (để chiêu dụ tôi theo đạo Hồi) thì tôi vẫn giữ trân trọng. Tôi bực anh, nhưng nghĩ Hồi giáo thì cũng như bao tôn giáo khác và kinh sách của họ nào có tội tình gì. Tôi cũng nghĩ là biết đâu sau này mình lại cần kinh Qur’an cho mục đích nghiên cứu.
Quyển kinh ấy vẫn trên giá sách của tôi trong nhiều năm như vậy cho đến một lần tôi quyết định giở ra đọc nó xem những lời vàng ý ngọc được truyền xuống cho tiên tri Muhammad là như thế nào. Đọc xong, cảm giác của tôi chỉ gói gọn trong một chữ: “Choáng !”
Choáng, vì ngoài những lời nhắn nhủ về sự yêu thương, bố thí, cầu nguyện, v.v… thì tôi có cảm giác ngài Allah rất hằn học với những kẻ ngoại đạo (disbelievers hoặc unbelievers) như tôi. Này nhé, dưới mắt ngài thì chúng tôi - những kẻ ngoại đạo - là “thứ súc sanh xấu xa nhất” (Qur’an - chương 8 điều 55 “For the worst of beasts in the sight of Allah are those who reject Him; they will not believe.”)
Ngài Allah còn ân cần dặn dò người Hồi giáo là “chớ có nên kết bạn với kẻ ngoại đạo. Gặp những kẻ này ở đâu thì cứ giết chúng!” (Qur’an - chương 4 điều 89 “…seize them and slay them wherever you find them; and (in any case) take no friends or helpers from their ranks”)
Có nghĩa là nếu theo tinh thần của kinh Qur’an, tôi sẽ chỉ có hai lựa chọn.
Một là tin theo Hồi giáo, còn không thì phải chết, và chết rất thảm khốc. Như Allah đã hứa hẹn sau đây:
“Ta sẽ khiến trái tim của những kẻ ngoại đạo co rúm vì sợ hãi. Vì thế hãy chặt đầu chúng và chặt hết các đầu ngón tay của chúng”
(Qur’an - chương 8 điều 12 “...I will instill terror into the hearts of the Unbelievers: smite above their necks and smite all their finger-tips off them”)
Chết, nhưng vẫn còn chưa yên, một hỏa ngục sẽ mở ra chào đón những người ngoại đạo với các hình phạt ghê rợn: “Những kẻ ngoại đạo sẽ được mặc quần áo bằng lửa, nước sôi sẽ được đổ lên đầu chúng. Cả thân người chúng từ trong lẫn ngoài sẽ bị tan chảy. Hơn nữa, chúng còn chịu nhục hình với các cầu gai sắt…” (Qur’an - chương 22 điều 19-21 “…for them will be cut out a garment of fire: over their heads will be poured out boiling water. With it will be melted what is within their bodies, as well as (their) skins. In addition there will be maces of iron (to punish) them”)
Và có vẻ là những người ngoại đạo, cho dù chọn cách sống yên phận không gây hấn với bất cứ một ai, vẫn là những phần tử phản động trong mắt ngài Allah, và như vậy, dù là hiền lành thì cũng cần bị tiêu diệt: “Hỡi những kẻ tin ta, hãy tuyên chiến với những kẻ ngoại đạo ở gần các ngươi. Cho chúng biết sự tàn độc của các ngươi, và biết rằng Allah ở bên cạnh những kẻ kính sợ Người” (Qur’an - chương 9 điều 123 “O you who believe! Fight the Unbelievers who are near to you and let them find harshness in you, and know that Allah is with those who fear Him”)
Gấp lại cuốn kinh Qur’an, cảm thấy ái ngại cho ngài Allah.
Xuyên suốt từ đầu đến cuối của gần 1500 trang, cứ mỗi vài trang là những lời đả kích, nguyền rủa và hăm dọa những kẻ không tin đạo. Ngài có vẻ rất giận dữ với những kẻ như tôi, như thế rất không tốt cho sức khỏe.
Và lại thêm ái ngại cho các bạn đạo Hồi dám mạnh miệng tuyên bố “Hồi giáo là tôn giáo của hòa bình” và còn trích dẫn Qur’an.
Thôi thì tin là các bạn ấy có khi cũng chưa đọc qua cuốn kinh này, hoặc có đọc qua thì đa số các bạn cũng làm ngơ trước bao nhiêu đoạn kêu gọi giết chóc người ngoại đạo - muôn phần đội ơn các bạn ở điều này.
Chợt nhớ có một câu truyện hay được lưu truyền trong Phật giáo. Truyện kể là có ngày nọ đức Phật đang đi khất thực trên đường thì gặp một giáo sĩ của đạo Bà la môn.
Ngài giáo sĩ Bà la môn này rất căm ghét đức Phật, nên lẽo đẽo đi theo đức Phật và chửi mắng bằng những lời lẽ tồi tệ nhất. Nhưng mặc bị chửi, đức Phật vẫn điềm nhiên đi như không có chuyện gì xảy ra.
Chửi một lúc, mệt, ngài Bà la môn thở hổn hển:
- Này, Cù Đàm (tên của đức Phật), ông có bị điếc không?
- Không, ta không điếc.
- Không điếc thế sao ta chửi ông mà ông chẳng có phản ứng gì cả?
Đức Phật mỉm cười:
- Này nhé, để ta hỏi ông. Giả sử nếu có người đem một thùng rác tặng cho ông, ông không nhận.
Thế thì thùng rác ấy sẽ về ai?
Ta không nhận thì thùng rác ấy sẽ trở về lại với gã tặng ấy chứ ai! Thì với ông, ta cũng vậy!
Ông chửi ta nhưng ta không nhận, vậy thôi.
Cách giải quyết vấn đề của đức Phật với những kẻ ngoại đạo (đôi khi rất hung hăng), thật là… chuyên nghiệp, phải không mọi người ?
Hải Lý
Đỗ Hứng gởi