Danh sách tư liệu
TÌM KIẾM
Giới thiệu kinh

 
TÔN GIẢ A NẬU LÂU ĐÀ THIÊN NHÃN ĐỆ NHẤT

II. QUYẾT TÂM CHỨNG ĐẠO PHI THƯỜNG

Trong mùa an cư đầu tiên, phước lực từ quá khứ của Ngài đã thúc đẩy nhiều kết quả thù thắng đơm hoa kết trái. Tôn giả sớm tiến sâu vào trong các tầng mức thiền định, với vô số những cảnh giới vi diệu hiện ra cực kỳ an lạc và hạnh phúc. Dù vậy, Ngài biết rằng những phiền não vi tế vẫn luôn tồn tại, bản ngã vẫn lẩn quất đâu đó phía sau mà Ngài càng nóng lòng tìm kiếm, nó càng trở nên khó lường và mất dấu.

Sau khi đến tham vấn với Tôn giả Xá Lợi Phất (Sariputta) và được vị Thượng Thủ khuyến tấn chỉ dạy nhiều kinh nghiệm, Tôn giả càng thêm quyết tâm để nỗ lực trên con đường Thánh đạo. Ngài đến tịnh cư tại xứ Ceti trong một rừng trúc xanh ngát, thực hiện hạnh đầu đà nghiêm khắc, tinh chuyên trong thiền định. Và suốt 15 ngày trôi qua, vị Sa môn ấy không một phút giây chợp mắt. Trong màn sương lạnh giá, dưới những cơn mưa đêm, Ngài ngồi lắng im bất động với tư thế hoa sen kiết già. Vâng lời sư huynh, khi những cảnh giới kỳ lạ trong nội tâm liên tiếp hiện ra Ngài bình thản buông xả, chẳng chấp giữ cũng chẳng tự hào. Dù cho cảm giác an vui vi tế đang ngập tràn khắp thân thể, tất cả đều buông trôi theo từng hơi thở, nhẹ nhàng và đều đặn.

Đến lúc quá mệt mỏi Tôn giả mới tựa lưng vào khóm trúc giữ chánh niệm. Những cây trúc vươn mình đứng thẳng và cơn gió mùa hạ mang đến những âm thanh lao xao dịu êm trên tán lá. Ngài tư duy thâm sâu về bảy phẩm hạnh của bậc Sa môn tu hành theo chánh Pháp, đó là: đoạn trừ ái dục, tri túc, an yên tịnh cư, tinh tấn trong thiền định, chánh niệm, giữ tâm luôn an tịnh và đầy trí tuệ. Ngài thấy mình đã thành tựu tất cả, viên mãn tất cả. Chỉ còn một pháp thứ tám cuối cùng. Tôn giả dồn hết nỗ lực để suy niệm. Nhưng sức lực của cơ thể Ngài đã cạn kiệt...

Khi đó biết rằng nhân duyên đã đủ đầy, Đức Thế Tôn dùng thần lực hiện ra trước mắt vị đệ tử. Người cất giọng pháp âm trầm ấm:

Này Anuruddha, ba nghìn thế giới dẫu có rực rỡ với muôn hình sắc cũng đều là vô thường, lầm mê và đầy những uế nhiễm, không phải là nơi để an trú. Thầy hãy hướng tâm về vô ngã giải thoát, Niết Bàn tối thượng. Đó là phẩm hạnh cao quý thứ tám của bậc Đại Sa Môn.

Rồi Thế Tôn biến mất, chỉ còn những vầng hào quang lưu lại. Thế nhưng, cả khu rừng bỗng tuôn trào sức sống dạt dào như vừa được tưới tẩm bởi một cơn mưa mùa xuân. Tôn giả Anuruddha cũng như bừng lại sinh lực. Vâng lời Thế Tôn, Ngài tiếp tục tinh tấn tu hành trong dũng lực phi thường. Kỳ an cư năm ấy, khi ánh nắng cuối hạ chuyển màu nhạt dần, một vị Sa môn đã bước ra khỏi khu rừng trúc xứ Ceti, mang theo cả bầu trời chân lý bao la sáng tỏ.

Trích Thánh Độ Mệnh Tôn Giả A Nậu Lâu Đà (Anuruddha)

__________________


Hoang Nguyen gởi