TÔN GIẢ A NHÃ KIỀU TRẦN NHƯ ĐỆ NHẤT PHÁP LẠP
III. BẬC THÁNH TĂNG CHỨNG QUẢ VỊ A LA HÁN ĐẦU TIÊN
Ngài Kiều Trần Như cùng bốn huynh đệ đến cư trú tại một khu rừng gần bờ sông Hằng, cách thành phố Ba La Nại (Banares) của đất nước Ma Kiệt Đà (Magadha) không xa. Nơi đây ngát một màu xanh, những tàng cây um tùm che tán lá xanh thẫm phía trên, dưới chân là những thảm cỏ non màu xanh mơn mởn, rất nhiều đàn hươu nai tìm về sinh sống. Khung cảnh thật thanh bình, người ta gọi đó là vườn Lộc Uyển (Sarnath).
Sau khi rời bỏ Sa môn Gotama, Ngài Kiều Trần Như sống trong những ngày tháng ray rứt và khổ đau không ngớt. Mọi thứ dường như đều trở nên vô vị, cuộc sống chẳng còn ý nghĩa. Ngài cảm giác rằng hình ảnh Sa môn Gotama chói ngời đã in đậm trong tâm trí, cao quý hơn tất cả mọi điều trên đời. Trong những giấc mơ hằng đêm, Ngài thường ao ước: Giá như Sa môn Gotama đừng rời bỏ khổ hạnh hoặc giá như bây giờ Sa môn Gotama quay trở lại sống khắc khổ, Ngài sẽ lại được kính ngưỡng Người, được hầu hạ, được đến bên quỳ chắp tay hỏi han, chăm nom giấc ngủ của Người như xưa...
Trong khi đó, Sa môn Gotama đã tìm ra con đường Trung Đạo cao thượng, sau bốn mươi chín ngày đêm ngồi nhập định dưới cội cây Bồ Đề, Người đắc thành Chánh Đẳng Chánh Giác danh hiệu Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, viên mãn quả vị giác ngộ tột cùng, trở thành vị Thầy tôn quý nhất trong tam giới.
Một buổi sáng trong mát nơi vườn Nai, khi năm huynh đệ đang ngồi bên nhau thì Đức Phật hiện ra phía đằng xa, hào quang từ nơi Người tỏa ra dịu nhẹ. Các vị ngỡ ngàng, có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen chợt dâng lên xâm chiếm tâm hồn. Cả năm vị đều ngây người không nói nên lời. Đức Phật vẫn đứng lặng im, Người quấn một chiếc y nâu vàng giản dị, tay ôm bình bát khất thực giống như ngày nào nhưng toàn thân Người toát ra vẻ siêu phàm bao trùm không gian. Những tàng cây, những bông hoa rừng dường như đang tỏa hương, hươu nai chim thú đều rung cảm trước vẻ đẹp sáng ngời ấy, cả những ngọn cỏ dưới chân Người cũng đang lấp lánh. Không thể kìm lòng được nữa, cả năm huynh đệ vội chạy ùa đến bên Đức Phật. Nghẹn ngào. Người đến cầm bát, người nắm tay, người vịn tấm y, người bật khóc thành tiếng, rồi năm vị nhanh chóng dọn một sàng tọa bằng cỏ tranh để Đức Phật ngồi. Sau khi bưng nước rửa chân cho Đức Phật, năm vị ngồi xung quanh như muốn nghe Người kể chuyện.
Này các Tỳ kheo, Như Lai đã là bậc A La Hán giác ngộ. Như Lai đã giải thoát, đã dập tắt mọi ái thủ, đã chiến thắng vô minh, đã dừng lại luân hồi.
Này các Tỳ kheo, khổ hạnh là lối sống ép xác cực đoan vô ích, sẽ không bao giờ đưa đến giác ngộ. Chẳng phải chính các ông đã từng nói rằng Như Lai đã thực hành khổ hạnh mà trước kia chưa bao giờ có một ai làm nổi. Và thật sự sau này cũng không ai có thể làm nổi. Như Lai đã đến ranh giới của cái chết vì khổ hạnh tột cùng mà sự giác ngộ vẫn không xuất hiện. Này các Tỳ kheo, có một con đường ở giữa tránh khỏi hai cực đoan sai lầm: một bên là hưởng thụ ngũ dục, một bên là cực đoan ép xác.
Khi nghe Đức Phật giảng như vậy, mọi suy nghĩ hỗn độn ray rứt trong lòng các vị trước giờ đều như tan biến lập tức, chỉ còn lại đó là một niềm thương kính vô cùng tuôn trào. Rồi Đức Phật tiếp tục giảng về Tứ Diệu Đế, Bát Chánh Đạo, luật Nhân Quả, Niết Bàn. Ngay khi Người vừa dừng lời thì Ngài Kiều Trần Như bừng ngộ, gương mặt rạng ngời, nội tâm khai mở. Ngài bỗng bật lên thành lời: “Phàm cái gì có sinh, ắt phải có diệt!”. Rồi liền quỳ xuống chắp tay:
Bạch Thế Tôn, hôm nay con đã thấy Pháp. Tâm con đã khai mở, con trọn niềm tin kính nơi Thế Tôn là bậc Chánh Đẳng Chánh Giác, con trọn niềm tin kính nơi giáo Pháp của Thế Tôn là con đường thoát khổ cho chúng sinh, con trọn niềm tin kính nơi những ai làm đệ tử chân chính của Người sẽ được giác ngộ. Xin Thế Tôn chứng minh cho con, vì si mê nên đã hiểu lầm Người. Xin Thế Tôn chấp nhận con là đệ tử xuất gia của Người!
Ngài Kiều Trần Như quỳ lễ Đức Phật xong ba lễ thì râu tóc biến mất. Ngài đã chứng đắc Thánh quả Tu Đà Hoàn, quả vị đầu tiên trong tứ quả Thánh giác ngộ cao quý. Trên trời vang lên tiếng nhạc du dương, chư Thiên cất lời ca ngợi: “Đã lâu lắm rồi hôm nay loài người và chư Thiên mới được nghe diệu Pháp của chư Phật. Hạnh phúc thay loài người và chư Thiên. Diễm phúc thay cho Sarnath, khu rừng Nai xinh đẹp, nơi mà Thế Tôn lần đầu chuyển bánh xe chánh Pháp”.
Chỉ hai hôm sau, vào buổi chiều tà trong mát, sau khi nghe Thế Tôn thuyết giảng bài kinh Vô Ngã Tướng, Tôn giả chứng Tứ quả A La Hán. Bốn huynh đệ còn lại cũng lần lượt chứng quả sau đó. Vậy là từ đây, ngoài Đức Phật là bậc Đại Giác Ngộ, trên thế gian đã có thêm năm vị A La Hán. Vậy là từ đây, cuộc đời có thêm ngôi Tăng Bảo. Tam Bảo: Phật, Pháp, Tăng đã hoàn thiện, là nơi chốn để chúng sinh nương tựa và trọn đời quy ngưỡng.
__________________
Hoang Nguyen gởi