TÔN GIẢ DA DU ĐÀ LA THẮNG TRÍ TỐI THẮNG
III. TẤM LÒNG THỦY CHUNG
Thái Tử xuất gia trở thành Sa môn Gotama. Người đã đi rất xa khỏi kinh thành Ca Tỳ La Vệ nhưng từng tin tức về Người vẫn được gửi về hoàng cung đều đặn. Đặc biệt, với Công nương Da Du Đà La, việc mong chờ thông tin của Thái Tử cũng cần thiết như hơi thở. Mỗi ngày, việc biết Người đang làm gì, thực hành những phương pháp tu thế nào, điều kiện ăn ở có tốt không... là điều quan trọng nhất đối với Công nương. Khi nghe tin Sa môn Gotama bỏ lại áo quần sang trọng, chỉ quấn lên mình tấm y vàng khất sĩ, Công nương Da Du Đà La cũng tháo hết đồ trang sức, chỉ quấn một tấm sari trắng giản dị. Đời sống của một Sa môn gắn liền với những am cốc bằng tre nứa, những hang động lạnh lẽo, thậm chí dưới gốc cây rậm rì trong rừng sâu. Công nương cũng từ bỏ chăn ấm nệm êm cùng tất cả đồ đạc sang trọng. Ngài cũng chẳng màng đến uống ăn nữa, mỗi ngày chỉ một bữa ăn đơn sơ, Công nương đã biến mình thành một nhà tu khổ hạnh tự lúc nào. Ngài dần dần tiều tụy trông thấy, nước da sạm đi, cơ thể gầy mòn như một thân cây khô, thế nhưng gương mặt Ngài vẫn tỏa ra ý chí mãnh liệt, đôi mắt lấp lánh niềm hạnh phúc sâu xa khôn tả. Công nương vô cùng hạnh phúc, bởi cảm nhận rằng tất cả những điều đó sẽ khiến Ngài được gần Thái Tử hơn, giống như bước chân của Ngài luôn ngay sau bước chân của Thái Tử vậy.
Trước kia, khi Thái Tử chưa xuất gia, Người đã xây dựng một quyền lực ngầm chi phối khắp các nước chung quanh với mục đích bảo vệ đất nước Sakya và các nước lân bang trong tình hòa ái. Sau khi Người xuất gia, Công nương Da Du Đà La là người tiếp quản lực lượng thám tử này. Ngoài việc duy trì các hoạt động như trước đây, Ngài còn phân một đội thám tử tinh nhuệ đi theo bảo vệ Thái Tử. Suốt sáu năm Thái Tử tu khổ hạnh, người mà Công nương phái đi vẫn ngày đêm âm thầm chăm sóc, bảo vệ cho Thái Tử và năm anh em Ngài Kiều Trần Như (Anna Kondanna). Ngài đã luôn lo liệu từng bước đi của Thái Tử và ngấm ngầm hỗ trợ phía sau.
Thái Tử đi rồi, Vua cha Tịnh Phạn và Hoàng hậu Ba Xà Ba Đề vẫn ngày đêm ngóng trông và không nguôi thương nhớ. Công nương hiểu được rằng, nỗi buồn thương của mình dù sâu nặng đến đâu, cũng không thể sánh bằng niềm thương nhớ con của Vua cha và Hoàng hậu. Công nương cũng thấu cảm rằng, dù Công nương có nhớ Thái Tử thế nào, cũng chẳng bằng Hoàng tôn La Hầu La chưa một lần nhớ mặt Cha. Vì tâm hiếu kính và biết ơn Đức vua Tịnh Phạn cùng Hoàng hậu Ba Xà Ba Đề, Công nương đã hết lòng phụng dưỡng họ và chăm sóc Hoàng tôn La Hầu La như thêm cả phần của Thái Tử. Những khi Vua cha và Hoàng hậu quá sầu thương vì nhớ Thái Tử, Công nương lại an ủi, động viên để họ được ấm lòng. Và hơn hết, Ngài tiếp tục điều khiển lực lượng thám tử bảo vệ đất nước Sakya để phụ giúp Vua cha Tịnh Phạn khi tuổi ông ngày một tăng thêm.
Khi Thái Tử đã chứng thành Chánh Đẳng Chánh Giác, trở thành Đức Phật giác ngộ giữa đời, Công nương vẫn tiếp tục âm thầm hỗ trợ phát triển Tăng đoàn hùng mạnh, bảo vệ Thế Tôn trước sự chống đối của các ngoại đạo. Sự giáo hóa của Thế Tôn được thành công cũng có phần công lao rất lớn của Ngài.
Công nương luôn khát khao được xuất gia, nhưng không thể rời bỏ lực lượng thám tử bí mật này, bởi khi đó Thế Tôn sẽ thiếu mất một cánh tay hộ Pháp đắc lực. Vì càng về sau, các thế lực ngoại đạo chống phá Thế Tôn càng dữ dội. Chỉ khi nào có người tiếp quản lực lượng thám tử bí mật đó rồi, Ngài mới tính đến chuyện xuất gia. Tấm lòng của Ngài đối với Thế Tôn, với đạo Pháp thật khiến đất trời cảm động.
IV. HOA SEN DUYÊN KIẾP
“Thái Tử Tất Đạt Đa đã hoàn thành nguyện lớn, Ngài đã nhận lời về thăm quê hương...” Những lời ca ấy như mang lại cả mùa xuân cho đất nước Sakya. Sau mùa mưa, Đức Thế Tôn cùng rất đông các vị Tỳ kheo về thăm kinh thành Ca Tỳ La Vệ sau tám năm rời xa quê hương xuất gia tìm đạo.
Đức Phật dẫn đầu chư Tăng bước đi thong thả, gương mặt Người phảng phất nụ cười hiền từ. Dân chúng khắp nơi hân hoan đón mừng Người, vị Thái Tử tài đức xưa kia mà họ rất mực kính mến. Rồi Đức Phật đến thăm hoàng cung, Người ân cần hỏi han và thuyết Pháp cho mọi người. Đối với Công nương, Người đích thân đến gặp riêng.
Vừa nhìn thấy bóng dáng thân quen, Công nương Da Du Đà La đã chạy đến, quỳ xuống ôm chân Đức Phật mà khóc nức nở. Những giọt nước mắt của hạnh phúc và vui mừng. Đức Phật thấu hiểu tất cả nỗi niềm. Người cất giọng pháp âm tán thán công hạnh của Công nương: “Da Du Đà La là người phụ nữ đức hạnh, không phải trong kiếp này mà đã nhiều đời nhiều kiếp luôn chăm sóc, bảo vệ Như Lai”. Rồi Ngài kể lại câu chuyện của rất nhiều kiếp xa xưa:
Vào một kiếp cách đây rất lâu xa, thời Đức Phật Như Lai Đính Quang (Dipankara) thị hiện giáo hóa chúng sinh, có chàng tu sĩ trẻ tuổi là Sumedha với tâm hạnh rộng lớn muốn phát tâm cúng dường Người nhưng không tìm được phẩm vật gì xứng đáng. Lúc đó, cô gái Sumitta cũng đang ôm bó sen tám bông thơm ngát đi tới để cúng dường Đức Phật. Sumedha nguyện đánh đổi tất cả để có được những đóa sen ấy. Tâm hồn và thành ý của chàng đã làm Sumitta cảm mến. Tuy cũng dành chúng để dâng lên đấng Như Lai, nhưng nàng có thể chia cho chàng năm bông với điều kiện sẽ được đồng hành bên chàng mãi mãi. Nàng hứa sẽ không bao giờ ngăn cản chí nguyện mà còn luôn ủng hộ và hỗ trợ chàng trên con đường tu tập.
Đức Phật Như Lai Đính Quang sau khi nhận phẩm vật cúng dường đã thọ ký cho hai người như sau: “Một là Sumedha sẽ trải qua vô số kiếp gây tạo công đức và sẽ thành tựu đạo quả vô thượng giống Như Lai. Hai là Sumitta sẽ đời đời kiếp kiếp nên duyên vợ chồng với chàng, thuỷ chung, và nhắc nhở nhau trên con đường tu tập.”
Kể xong câu chuyện cảm động đó, Thế Tôn giảng thêm bài Pháp thoại về sự đau khổ và sinh diệt của luân hồi. Gương mặt Công nương chợt bừng sáng, niềm kính tin Tam Bảo trở thành tuyệt đối, ngay lúc đó Công nương chứng ngộ Thánh quả Tu Đà Hoàn!
St
__________________
Hoang Nguyen gởi
.jpg)