TÔN GIẢ LAKUNTAKA BHADDIYA
ÂM THANH VI DIỆU ĐỆ NHẤT
II. NHÂN DUYÊN XUẤT GIA
Năm ấy, Đức Phật cùng Tăng chúng an cư tại tinh xá Kỳ Viên (Jetavana). Nghe tin có Bậc Đạo Sư về thuyết Pháp, khắp kinh thành Xá Vệ mừng vui như mở hội. Mọi người truyền tai nhau đến tham dự. Nét mặt ai cũng rạng ngời và phấn khởi. Tôn giả Lakuntaka Bhaddiya khi biết tin ấy bỗng khởi niềm kính ngưỡng vô cùng. Ngay hôm đó, Ngài gác lại mọi công việc tìm đến tinh xá.
Tại tinh xá Kỳ Viên, những tia nắng đầu tiên của bình minh đã rực sáng cả không gian, cơn gió trời khẻ đưa khóm hoa bung nở. Từ sớm, đoàn người từ khắp nơi đã nườm nượp đổ về chật kín các lối đi. Đến giờ thuyết Pháp, tất cả ngồi trang nghiêm trên những phiến đá phẳng được trải thành hàng ngay ngắn trong khu giảng đường. Đức Thế Tôn ngự trên pháp tòa, đầy uy nghi và đĩnh đạc. Từng câu, từng chữ mà Người thuyết giảng đều thật thiêng liêng, cao quý. Thế Tôn vừa dừng lời, niềm xúc động bỗng dâng lên vỡ òa trong tâm trí Ngài Lakuntaka Bhaddiya. Ngài tiến lại gần Thế Tôn và quỳ xuống chắp tay đảnh lễ. Ngài xin Thế Tôn cho phép xuất gia. Đức Thế Tôn ngắm nhìn người thanh niên trẻ, Người mỉm cười đồng ý.
Từ giây phút thiêng liêng ấy, cuộc đời của Ngài Lakuntaka Bhaddiya rẽ sang một trang mới, một đời sống giản dị thanh lương với ba y một bát. Hằng ngày, Ngài tinh tấn tọa thiền dưới những tàng cây, trên những phiến đá, dù trời nóng gắt hay lạnh thấu thịt da. Rồi đây Ngài sẽ đem giáo Pháp đến mọi chốn nghìn nơi, gieo vào lòng người những đạo lý cao đẹp.
Một hôm, kinh thành Xá Vệ trở nên đông đúc và tấp nập hơn thường ngày để đón mừng lễ hội truyền thống của Bà la môn giáo. Những con phố ngập tràn sắc màu, hoa tươi được giăng đầy trên các lối, âm nhạc và vũ điệu truyền thống được biểu diễn khắp nơi trong thành. Giữa không gian rộn ràng ấy, Tôn giả Lakuntaka Bhaddiya, trong tấm áo nâu của người tu sĩ, đang lặng lẽ thả những bước nhẹ nhàng trên đường khất thực. Ngài dừng lại trước cửa một ngôi nhà có nhiều dây leo uốn thành vòm xanh mát. Người gia chủ cẩn thận sớt phần vật thực vào bát rồi khiêm cung xá xuống và nở một nụ cười hoan hỉ. Ngài trân trọng đón nhận.
Bất chợt, có tiếng vó ngựa lộc cộc chạy qua. Một người phụ nữ quý phái ngồi trên cỗ xe ngựa treo đầy hoa, đi cùng một vị Bà la môn đang ngắm nhìn không khí nhộn nhịp của lễ hội. Khi trông thấy vị Tỳ kheo trong thân hình thấp nhỏ, đang ôm bình bát đi khất thực, người phụ nữ bỗng bật cười lanh lảnh. Tiếng cười vang lên giữa góc phố rồi thoáng trôi đi theo bóng của cỗ xe chạy xa dần.
Tôn giả Lakuntaka Bhaddiya bình thản đón nhận nụ cười ấy. Và Ngài lấy đó làm đề mục thiền quán. Chỉ một thời gian ngắn, Ngài chứng đạt Thánh quả A Na Hàm.
ĐỨC HẠNH
Kể từ khi xuất gia, Tôn giả Lakuntaka Bhaddiya luôn là tấm gương sáng về sự khiêm hạ, đời sống thanh cao. Cuộc đời của Ngài đã để lại nhiều bài học quý giá cho chúng sinh.
Trong Tăng đoàn, vì mang thân hình thấp nhỏ nên nhiều vị Tỳ kheo vẫn nghĩ Ngài chỉ là một sa di, thường hay sai bảo các việc vặt. Ngài vui vẻ thuận theo. Hàng ngày, Ngài siêng năng phục vụ Tăng chúng. Ngài quét dọn lối đi, sắp xếp bàn ghế, chuẩn bị buổi giảng... Ngài làm tất cả công việc của một sa di mà chẳng quản ngại. Lúc chư Tăng hội họp, xếp thành hàng dài để du hành thì Tôn giả thường lặng lẽ đi sau cuối. Ngài không đi trước vì sợ các vị Tỳ kheo khác chưa biết Ngài đã chứng đạo, thấy thân hình Ngài thấp bé mà khởi lên suy nghĩ sai sẽ bị tổn phước. Cứ như thế, Ngài sống cuộc đời thật giản dị và khiêm nhu.
Đức Thế Tôn thương vị đệ tử, Người cũng muốn chư Tăng kính ngưỡng Tôn giả đúng mực nên nhiều lần Thế Tôn đã tán thán đức hạnh của Ngài trước đại chúng.
Một ngày, có ba mươi vị Tỳ kheo từ phương xa đến xin đảnh lễ Đức Thế Tôn. Khi bắt gặp Tôn giả Lakuntaka Bhaddiya với dáng người nhỏ bé, đang cần mẫn quét lá trên khoảng sân ở gần hương thất của Đức Phật, các vị Tỳ kheo ngỡ rằng đó là một vị sa di trẻ tuổi nên đi lướt qua Ngài mà đến thẳng hương thất của Đức Phật. Ngay sau khi các vị đảnh lễ, Đức Thế Tôn từ tốn hỏi:
- Này, các Tỳ kheo, các thầy có thấy vị Trưởng lão bên ngoài không?
Các vị Tỳ kheo ngạc nhiên nhìn nhau:
- Dạ, Bạch Thế Tôn, chúng con không thấy ạ.
- Vậy, này các Tỳ kheo, các thầy thấy ai đang ở bên ngoài?
- Bạch Thế Tôn, chúng con chỉ thấy một sa di đang cặm cụi quét dọn tịnh thất thôi ạ.
- Này, các Tỳ kheo, đó là Tôn giả Lakuntaka Bhaddiya, Tôn giả là một bậc Trưởng lão trong hàng đệ tử của Như Lai.
- Bạch Thế Tôn, vị ấy còn trẻ quá ạ...vị ấy chỉ là một chú sa di... - Các vị Tỳ kheo chưa hiểu ý của Thế Tôn, ngập ngừng trả lời.
Trước sự bối rối của các vị, Đức Thế Tôn vẫn điềm tĩnh. Người nói tiếp:
- Này các Tỳ kheo, Như Lai không gọi người xuất gia lâu ngày trong giáo Pháp là Trưởng lão. Chỉ vị nào chứng đạt được bốn chân lý cao thượng, đã thấu triệt Khổ, Tập, Diệt, Đạo và thành tựu được Thánh đạo giải thoát cao quý mới xứng đáng được gọi là Trưởng lão.
Bên ngoài, những chiếc lá rơi nhẹ nhàng từ trên tàng cây rợp bóng. Vị Tôn giả trong dáng người nhỏ bé vẫn chuyên chú và chánh niệm trong từng động tác của mình. Các vị Tỳ kheo vô cùng cảm động. Đức Thế Tôn mỉm cười, đọc lên bài kệ tán thán:
Ai chân thật đúng Pháp
Bất hại biết chế phục
Người trí sạch cấu uế
Trưởng lão thật xứng danh.
Trích trong sách THÁNH ĐỘ MỆNH TÔN GIẢ LAKUNTAKA BHADDIYA).
__________________
Hoang Nguyen gởi
.jpg)