TÔN GIẢ NI KHEMA ĐỆ NHẤT TRÍ TUỆ
IV. CÂU CHUYỆN VỚI MA VƯƠNG
Một buổi trưa hè, Tôn giả Khema đang ngồi tĩnh tọa dưới gốc cây. Trên bầu trời xanh biếc, những cụm mây trắng bồng bềnh êm trôi. Làn gió nhẹ lay những cánh hoa nở ngát hương. Bỗng một chàng trai trẻ xuất hiện. Diện mạo anh ta bóng bẩy chải chuốt, xiêm y đẹp đẽ. Ngón tay anh ta lướt trên cây đàn, rung lên những điệu nhạc dìu dặt lả lơi. Anh ta tiến đến gần bóng cây nơi Tôn giả ngồi nghỉ, cất giọng nói ngọt ngào:
- Này nữ tu sĩ, nàng trẻ đẹp như một đóa hoa mùa xuân, cớ gì không hưởng thụ rong chơi. Hãy cùng ta chu du phiêu bồng khắp nơi và viết lên một câu chuyện diễm tình.
Tôn giả Khema nhìn chàng trai, lòng đầy thương xót. Từ đạo nhãn thanh tịnh, Ngài thấy rõ ràng đó là một Ma vương đội lốt. Bao quanh Ma vương là một làn ma khí buốt lạnh. Gương mặt hắn dữ tợn và hung bạo. Đôi mắt đỏ rực, đầy dã tâm muốn điều khiển chúng sinh trong ngũ dục. Trong tâm trí hắn, ngọn lửa của dục vọng đang bùng cháy bời bời, thiêu đốt tâm can. Tôn giả cất giọng trầm tĩnh nhưng đầy hùng lực:
- Này Ác ma, hãy dừng lại. Mọi sự mời gọi ái dục của ngươi sẽ chỉ đưa đến thất bại mà thôi. Ta đã thấu suốt mọi điều. Thân thể mỏng manh dơ bẩn đầy bệnh hoạn này ta đã nhàm chán từ lâu. Tâm ta đã dứt bỏ ái dục như một mảnh vườn được nhổ sạch những ngọn cỏ dại cuối cùng.
- Này Ác ma, ải dục là gốc của khổ sầu. Ái dục là ô nhiễm, là bất an, là ràng buộc. Vũng bùn ái dục một khi đặt chân xuống là ngụp trong nhơ nhớp dơ bẩn, bị bao vây nhấn chìm, ngột ngạt thoi thóp không ngoi lên được.
- Này Ác ma, ái dục như gươm giáo sắc nhọn đâm chém vào năm uẩn đau đớn, hủy hoại xác thân và tâm hồn. Kẻ cuồng vọng, si mê, bám víu vào ái dục không khác nào con thiêu thân lao vào ngọn đèn nóng bỏng rồi chết cháy sau đó.
- Này Ác ma, những kẻ si mê mang tà kiến sai lầm. Họ lễ bái các vì sao, thờ lửa trong rừng sâu. Họ nhầm tưởng và cố chấp cho rằng mình đã sạch trong, thanh tịnh. Thế nhưng, họ vẫn chưa thoát khỏi sự chi phối của nhà ngươi. Còn ta, ta đã quỳ gối đảnh lễ trước Đức Thế Tôn, Đấng Chánh Đẳng Chánh Giác, bậc Thầy tôn quý nhất trong tam giới. Giáo Pháp của Thế Tôn như ánh mặt trời phá tan màn đêm tằm tối của vô minh ngã chấp, dẫn dắt chúng sinh thoát khỏi luân hồi khổ đau. Nhờ sự tinh cần tu hành theo giáo Pháp mà ta đã tìm thấy một niềm hạnh phúc chân thật, đạt đến Niết Bàn tịch tĩnh an vui. Đó mới chính là sự thanh tịnh cao quý. Đó mới là con đường thiên lý mà mãi mãi chúng sinh vạn loài phải bước theo.
Ma vương biết rằng mình lại thêm một lần nữa bị thất bại trước một vị đệ tử của Đức Phật. Hắn gầm lên giận dữ rồi biến mất. Cảnh vật xung quanh lắng sâu trong sự tĩnh lặng. Tôn giả Khema vẫn ngồi bất động trong tư thế kiết già đẹp như một đóa sen thanh khiết. Nắng chiều in những vệt lấp lánh xuống bóng cây tỏa rộng...
St
________________
Hoang Nguyen gởi
