Danh sách tư liệu
TÌM KIẾM
Giới thiệu kinh

 
TÔN GIẢ PHÚ LÂU NA MÃN TỪ TỬ THUYẾT PHÁP ĐỆ NHẤT

III. NGÁT HƯƠNG ĐỨC HẠNH

Giáo hóa được rất đông đồ chúng, trở thành một vị giảng sư danh tiếng vang lừng, thế nhưng tấm lòng thương kính đối với Đức Phật thì chưa bao giờ Tôn giả có một mảy may sơ suất. Trong mỗi bài Pháp, dù có thuyết giảng vô số đạo lý trên thế gian thì cuối cùng Ngài vẫn hướng đến lòng tôn kính Phật tuyệt đối. Tình cảm thiêng liêng ấy thấm đượm trong từng câu, từng chữ, trong giọng nói trầm ấm, trong cách Ngài nhấn mạnh mỗi khi nhắc đến Đức Phật. Tôn giả chính là Người đã xây dựng Thánh Tích Lâm Tỳ Ni trở thành một khuôn viên trang nghiêm để Phật tử đến đảnh lễ và giữ gìn cho muôn đời sau. Và mặc dù vân du giáo hóa đến tận những nơi xa xôi, nhưng khi Thế Tôn thuyết một bài Pháp quan trọng hay Tăng đoàn có duyên sự đặc biệt thì Ngài lại thi triển thần lực quay về quỳ dưới Đấng Như Lai.

Lần đó, có các vị Tỳ kheo tìm đến Tôn giả Phú Lâu Na để hỏi thăm về sự vất vả và dấn thân của Ngài, Tôn giả chỉ nhẹ nhàng đáp:

- Thưa Tôn giả, ở những nơi tôi hành cước vân du, tất cả cỏ cây sông núi đều đón chào, mỉm cười và khích lệ. Ánh sáng trí tuệ của Đức Thế Tôn lúc nào cũng bảo vệ thân thể tôi, tâm của Người luôn luôn sống động trong tâm tôi. Vì vậy mà không bao giờ tôi cảm thấy khổ cực.

- Thưa Tôn giả, cứ mỗi lần trông thấy hàng ngàn, hàng vạn người quay về trước Đức Thế Tôn chắp tay đảnh lễ, là tôi vô cùng vui mừng, xúc động. Tôi cũng hướng về Người, chắp tay đảnh lễ để xin Người thu nhận họ, khơi dậy trong họ niềm tin Chánh Pháp, và gây cho họ sức mạnh vượt tiến trên đường tu học.

- Thật ra thì tôi biết rằng mình chẳng có oai đức gì cả, chỉ có một điều là lúc nào tôi cũng nghĩ nhớ đến Đức Thế Tôn. Trước khi đi hành hóa tôi đều không quên âm thầm cầu xin Người hộ trì, để hoàn thành sự nghiệp hóa độ. Tôi không cần người ta biết đến Phú Lâu Na, mà chỉ hằng mong mỏi ai cũng sẽ biết đến Đức Thế Tôn. Cho nên, tất cả những gì đã làm được, đó đều là của Đức Phật và ân đức vô lượng của Người chứ bản thân tôi không đóng góp được gì nhiều.

Khi một vị Tôn giả chứng đắc Thánh quả A La Hán, ngay giây phút ấy, lòng từ bi dành cho chúng sinh đều đã trải rộng mênh mông.Tuy nhiên, tùy vào hạnh nguyện mà mỗi một vị lại thể hiện lòng từ bi ấy một cách khác nhau. Đối với Tôn giả Phú Lâu Na, thì đó chính là nhiệt tâm hoằng dương Chánh Pháp không biết mệt mỏi, không bao giờ lui bước trước mọi chướng ngại, gian nan.

Trong một khu rừng tịch mịch, vắng bóng người qua, có một số vị Tỳ kheo đang ẩn cư tu hành. Các vị ấy lánh xa chốn ồn ào phố thị và cũng không màng đến thế tục nữa. Hàng ngày, các vị chỉ lo tu tập đủ phần mình rồi sống thanh nhàn, thấy rằng mình đã làm tròn phận sự. Một lần hành hóa ngang qua biết được tin ấy, Tôn giả Phú Lâu Na đến thăm và khuyên nhủ:

- Thưa chư vị Đại Đức, hôm nay Phú Lâu Na được gặp các vị thật là hân hạnh. Nơi đây phong cảnh thanh vắng, rất hợp với hạnh tu hành của người Sa Môn. Hơn thế, dưới chân núi còn có rất nhiều làng mạc trù phú, dân cư đông đúc, chắc hẳn là đều đã được chư vị ban tặng cho những lời đạo lý cao đẹp để sống tốt hơn nhiều

Biết được Tôn giả đang muốn đề cập đến chuyện giáo hóa, các vị Tỳ kheo mới bày tỏ nỗi lòng của mình.
- Thưa Tôn giả, chẳng giấu gì Ngài, chúng tôi trước đây cũng nỗ lực đi các nơi để hoằng truyền giáo pháp nhưng chúng sinh thật khó hóa độ. Đạo lý Thế Tôn dạy vô cùng nhiệm mầu, sâu rộng còn chúng sinh thì chỉ tin những điều mắt thấy tai nghe. Khi giảng về nhân quả, luân hồi thì họ bắt bẻ đòi chứng minh, nói đến Thiền định thì họ bảo: tại sao phải ngồi lắng yên một chỗ? Những nơi họ đã có tín ngưỡng riêng thì càng khó khăn hơn, chúng tôi có khi bị mắng chửi, thậm chí bị hãm hại. Cuộc đời này đầy nhiễm ô bất trắc, lòng người mê mờ, nặng nề dục vọng, chẳng biết đúng sai, thật đáng buồn. Thôi thì cứ để chúng sinh trôi theo dòng nghiệp, khi nào nhân duyên chín muồi thì họ sẽ tự biết quay đầu

Tôn giả Phú Lâu Na lặng lẽ trầm ngâm một hồi, rồi Ngài đưa mắt nhìn các vị với ánh mắt đầy thông cảm, nhưng rất dứt khoát:

- Thưa chư vị Đại Đức, Phú Lâu Na đi khắp các miền giáo hóa cũng cảm nhận được giống như chư vị. Nhưng chư vị có chắc rằng, nếu cứ để mặc chúng sinh như vậy thì họ sẽ tự biết quay đầu? Và nếu không phải người đệ tử Như Lai thì ai sẽ dang cánh tay để họ nắm lấy? Thưa chư vị, Phú Lâu Na tự thấy mình năng lực không nhiều, nhưng dù khó khăn, khổ cực thế nào cũng không quản ngại vì vẫn thường giữ vài tâm niệm nhỏ.

- Thưa chư vị Đại Đức, hôm vừa rồi tôi có về thăm và đảnh lễ Thế Tôn, dung nghi Người vẫn ngời sáng nhưng thân thể đã hao gầy đôi chút. Hàng ngày, Thế Tôn đặn dậy rất sớm để Thiền định, khi đó Người quan sát nhân duyên chúng sinh khắp pháp giới vũ trụ rồi sẽ lên đường hóa độ. Có những khi Người đến những vùng thâm sơn hẻo lánh, có những lần lên cả cõi giới Phạm Thiên, không một sát na ngần ngại. Đêm đến, những vầng hào quang trên trời chói sáng liên tục bay xuống hương phòng của Thế Tôn, đó là các vị chư Thiên tới thưa hỏi giáo Pháp. Và như thế, Người chẳng có phút giây nào ngơi nghỉ.

- Thưa chư vị, tôi nghe nói rằng, một lần Người tới một xứ mà tất cả dân chúng đều xua đuổi nhiếc mắng, Thế Tôn vẫn bình thản thứ tha và kiên nhẫn hóa độ. Bao nhiêu kiếp, Thế Tôn xả thân trong Bồ Tát hạnh, cũng chỉ với lòng từ bi mong muốn tìm con đường đưa chúng sinh thoát khổ đau. Cả cuộc đời Người, cả vô lượng kiếp của Người chỉ sống để đem đạo lý hạnh phúc đến cho muôn sinh. Bởi vậy tôi tâm niệm, lý tưởng hoằng dương Chánh Pháp chính là bổn phận, là trách nhiệm không thể chối bỏ của người con Phật để đền đáp ân đức sâu nặng của Người.

- Thưa chư vị, chúng sinh trên cuộc đời đúng là cang cường, mê mờ, khó bảo, đau khổ mà không biết mình đang khổ đau. Phú Lâu Na thấy mình thật hạnh phúc khi được sống trong pháp lạc mà Chư Phật đã chỉ dạy, nhưng tôi cũng thấy, nếu chỉ một mình an hưởng niềm hạnh phúc ấy thì thật hẹp hòi, bé nhỏ. Công việc hoằng dương Chánh Pháp, thắp sáng chân lý cho thế gian này nếu dễ dàng thì đâu cần sự góp sức của người con Phật, cuộc đời này đâu cần sự hiện diện của chúng ta. Bởi thế tôi tâm niệm, dù có gian nan vất vả đến đâu cũng không sờn lòng, sẽ mang từng giọt máu, từng hơi thở của mình để đem đạo lý đến cho chúng sinh.

- Thưa chư vị, khi Phú Lâu Na lang thang trên những nẻo đường nắng gió, thường hay ngủ dưới những gốc cây, trong những hang động hiu quạnh, bình bát đôi khi chỉ có vài mảng cơm nguội, vài miếng rau rừng, nhưng tôi thấy vô cùng hạnh phúc. Mỗi khi tôi nhìn vào ánh mắt của một em bé đang chắp tay hướng về Đức Phật, một bà cụ già hàm răng đã móm mém nhưng miệng vẫn lẩm nhẩm lời kinh thiêng, một người chồng bê tha bỏ bê vợ con biết nhỏ những giọt nước mắt ăn năn, một tay côn đồ hung bạo buông gươm làm lại cuộc đời... là cả thế gian như bừng sáng. Bởi vậy tôi tâm niệm, đó chính là cuộc sống, là sinh mệnh của mình.

Hôm đó, Tôn giả Phú Lâu Na đã chuyện trò thật lâu, bày tỏ rất nhiều những điều tâm niệm trong lòng mình. Khi Ngài vừa dừng lời, tất cả các vị Tỳ kheo đều khóc. Như suối nguồn đổ về trên lòng sông khô cạn, lòng nhiệt huyết lại được khơi mạch tuôn trào. Ngay sau đó, các vị Tỳ kheo đã cùng theo Tôn giả về vương quốc Bạt Sa (Vatsa) để giáo hóa.

Trích Thánh Độ Mệnh TÔN GIẢ PHÚ LÂU NA MÃN TỪ TỬ (PUNNA MANTANIPUTTA)


___________________


Hoang Nguyen gởi