Danh sách tư liệu
TÌM KIẾM
Giới thiệu kinh



 
TRÌNH DIỆN & CẢI TẠO từ tháng 5-1975…



-Sáu tháng “cải tạo” tại Lò Gạch Ông Tôm thuộc Ấp Trường Đua, xã Trường Hòa, quận Phú Khương tỉnh Tây Ninh.

-Tìm liên lạc với nhóm sinh viên Cao Đài phục Quốc, bị theo dõi, người viết kịp thời xuống Rạch Giá gặp lại vợ con. Bà xã đang dạy tại trường Trung Học NGUYỄN TRUNG TRỰC thị xã Rạch Giá. Cư ngụ tại cư xá giáo viên trong khuôn viên trường, cách bãi biển khoảng 300m.

*Không thể ở lâu, đành qua Chợ Vàm, huyện Phú Tân, xã Phú Lâm, An Giang, làm vườn & ruộng của ông nội để lại cho con cháu…

-Luôn tìm người hợp tác tạo phương tiện ra đi. Quen anh VCN cũng muốn vượt biên…chúng tôi chuẩn bị chiếc ghe tam bảng 8.5m, gắn máy 1 lock thêm đuôi tôm. Cuối cùng, nửa đêm khởi hành, đi theo, 2 người bà con của anh VCN.

Lộ trình: Chạy đến chợ Long Xuyên, mua thêm đồ dùng, rước thêm vài người quen…rồi theo đường sông xuống Rạch Giá ra khơi. Bắt đầu rời bến tàu, CA & mật báo viên nhảy lên ghe chỉa súng, đưa chúng tôi đến đồn CA, TX/LX.

-Sau đó, CA chuyển chúng tôi đến trại Tạm Giam Cái Sao, với bản án 3 năm tù:

TỘI TỔ CHỨC VƯỢT BIÊN CÙNG ĐỒNG BỌN TRỐN RA NƯỚC NGOÀI.

– Hằng ngày, lao động khổ sai tại KINH ÔNG CÒ…tuy nhiên, ở tù hai năm, tôi được tạm tha. Trở lại RG, nhờ người quen của bà xã giúp làm rẩy, ở Cầu Số 3, đường lên Hà Tiên…Nơi đây, ra biển rất gần, dân cư ngụ thưa…không lâu, người viết quen Hiếu ngư dân đánh cá, kinh nghiệm đi biển hơn 10 năm…
 
25-10-1981
 
-Lại gầy sòng tiếp…lần nầy, chiếc ghe đánh cá nhỏ 9m…đi 15 người.
. Khởi hành khoảng 11 giờ đêm, ghe chạy gần bờ, đến XẺO RÔ, gần giáp tỉnh Minh Hải, bị mắc bùn lầy. Loay xoay mãi, vẫn không thoát khỏi đầm lầy, chúng tôi bị du kích phát hiện. Nhanh trí, tôi nhét gói bọc những tác phẩm mang theo xuống bùn bên gốc tràm…Trong đầu nghĩ, bị bắt thì công trình tim óc bao năm của tôi tan tành mây khói…

Anh PNH đại diện lội bùn đi gặp tên du kích nói chuyện…Một lúc anh trở lại, bảo gom góp tiền, vàng đưa cho chúng. Nhưng chúng không cho đi bắt trở lại…Hú hồn, nhưng về RG cũng chua lắm…đành liều mạng…cùng lắm ở tù lần nữa. Tôi không quên tìm lại bịt nylon gói các tác phẩm…dính đầy bùn sình…

*Trở về, ghe không đèn, khi thấy ánh sáng thị xã trước mắt, bất ngờ, ghe suýt đâm vào một chiếc khác đang giăng lưới…làm mọi người muốn rớt tim ra ngoài. Tài công Hiếu nói, chúng ta quá may mắn, nếu đụng vào lưới cá của người ta, chắc chắn là gặp rắc rối lớn…
Tim vừa bớt đập mạnh, Hiếu hỏi mình ghé đâu để lên bờ?…xui gặp CA là toi…hết cách, tấp ghe vào Cầu Đúc RG. Nguy cơ trùng trùng, coi như xong…

Trên nghe, chỉ mình tôi, hồi hộp nhất chẳng khác nào đang đóng phim đi dây tử thần. Lúc sắp tới bờ ghềnh cầu, trời bỗng đổ mưa khá to vào tháng 11, mùa gió bất lạnh…người viết mừng muốn khóc…Trời Cứu Sa Vệ Rồi!…

Mạnh ai nấy về nhà. Tôi cầm giỏ đựng đồ “nguy hiểm” đi trong mưa, trên đường về trường NGUYỄN TRUNG TRỰC, không một bóng người. Vừa đi vừa cầu nguyện ơn trên. Nhỡ tôi bị xét hỏi, không tránh khỏi bản án tử hình hoặc chung thân qua tập TRƯỜNG HẬN CA 30-4…
 
*8 năm bôn ba, nhục nhằn, tù tội, quyết tâm và liều mạng mới bước xuống được chiếc thuyền định mệnh, bắt đầu chuyến vượt biển hãi hùng vào lúc 12g đêm 24-4-1983. Chúng tôi, 24 người đầy ắp chiếc ghe tam bản không mui, 8m50 .Xuất phát từ cửa VÀM RĂNG , Sóc Xoài thuộc Hòn Đất Rạch Giá .Không la bàn,không bản đồ, anh tài công nghiệp dư,cho chạy 2 máy cùng một lúc : 1 máy xăng BS9 ,1 máy dầu Nhật cổ lổ sỉ ,nên ghe phóng khá nhanh .Chạy trốn quỉ dữ,chừng hơn 30 km còn trong vòng kềm tỏa ,bất ngờ anh tài công la lên:

-Chết tới nơi! “ Típ-tam-bua” trục trặc, phá nước! Nước vào khoan nhiều lắm rồi! Tát mau! Nghe thế ,thoáng trong đầu, tôi nghĩ ngay đến cái chết thật âm thầm vô vị bởi chưa tới đâu vào đâu mà ghe đã hỏng. Tuy nhiên,tôi bình tỉnh nói nhanh:

-Yêu cầu bà con giữ vị trí , đừng chộn rộn hoặc bàn tán, để chúng tôi lo. Ghe ngừng lại . Đàn ông cấp thời tát nước .Tài công Hiếu loay hoay sửa một hồi không xong, đành nhảy xuống biển,thật vất vả mới làm cho nước bớt vào .Mọi người vừa hoàn hồn , thì chị Lan bật nhỏm dậy,cuống quít nói không thành tiếng: – Trời! Trời! Nước vô ngay dưới chân tui nữa nè!

Một người khác cũng hốt hoảng:- Ấy chết! Bên này nữa, ướt đồ tôi hết rồi! Mọi người đều rụng rời tay chân. Do ghe quá khẳm. Nếu ngưng tát nước 3 phút là nó chìm ngay .Anh TNH lách người đến xem. Những chỗ nước vào, là đường chai trét không kỹ, nên lấy giẻ rách nhét tạm thời .

99 phần trăm bỏ mạng,nhưng không ai hé răng đòi quay về .Vì trước khi khởi hành, tôi và anh PNH đã giao kết:-BẰNG MỌI GIÁ,CHẤP NHẬN LAO VÀO CÁI CHẾT KHÔNG THAN VAN… Ghe tiếp tục dong rủi trong tình trạng cầm cự chiến đấu với tử thần. Nét mặt người nào người nấy xanh lè căng thẳng tột độ,không còn chút máu .Hơn nữa,không xa lắm,nhiều chiếc quốc doanh đánh cá đang rọi đèn kéo cào,buông lưới sẵn sàng đuổi theo khi phát hiện ghe, tàu vượt biển. Hầu như mọi người đều cầu nguyện…

Chiều hôm sau, đang lái, Hiếu chỉ tay về phía trước mặt ,mừng rỡ kêu lên: -Gần tới đảo Thổ Chu rồi bà con ơi! Đến hải phân quốc tế,mình sẽ cầu cứu … Niềm vui nở hoa trong vực thẳm. Chúng tôi đang xa dần địa ngục đỏ quê hương, nhưng cận kề cái chết trong gang tấc .Tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc dù phải nằm xuống giữa lòng biển tự do …

Cứ mãi mê ngắm bóng dáng núi Thổ Chu yêu kiều, quên phắc sau lưng, đến khi Dũng đang tát nước, đập mạnh vai tôi gọi: Xem kìa! Có 2 chiếc tàu đánh cá theo sau .Tôi chưa kịp nói gì, anh Phạm N H hối hả giục :-Cho chạy hết tốc lực ,tụi nó nhả khói đen rượt mình đó . Hiếu kéo cần ga tối đa …ghe chạy bạt mạng …

Chúng càng lúc càng gần, hai bạn cựu quân nhân sợ quá, móc giấy tờ vứt xuống biển…Tuỳ cơ ứng biến, tôi nghĩ …Đang lúc hồi hộp, tưởng chừng nghẹt thở …anh PNH dặn dò: Nếu bị bắt,chúng ta phải khai thế này … thế này …Nỗi tuyệt vọng hiện rõ trên đôi mắt mọi người và dường như sự cầu nguyện linh thiêng…Đột nhiên, mũi tàu chúng đổi hướng, ai cũng thở phào, trút đi gánh nặng nghìn cân nhưng nhiều thắc mắc …tại sao chúng không bắt mình? ..có lẽ …

Thoát nạn, anh em mệt nhoài,chỉ có 3 phụ nử, 4 trẻ con phó thác giấc ngủ chập chờn .Màn đêm phủ xuống lúc nào không hay .Tôi bàn giao ca tát cho 2 người khác xong, định nhắm mắt một chút dưỡng sức,chợt Hiếu báo động:- Không xong rồi! Anh H ơi! Sóng bắt đầu cấp 4, cấp 5, không đèn, đi nữa là tự sát., liều đi khác nào đánh cá với diêm vương. Ghe vô nước, khẳm, bị rượt,”tài công” lái, ban ngày ngó mặt trời, ban đêm nhìn sao trên trời … Vậy phải làm sao ? Tôi hỏi ngay .-Tốt nhất mình nên bỏ neo, nghỉ đêm naỵ, tới đâu hay tới đó, Hiếu đáp -Thật sự, không còn cách nào khác!…

Tử thần đang gõ cửa!…

Ghe đong đưa mạnh,hụp lên hụp xuống theo sóng cuồn cuộn gầm gừ hơn hổ đói .Cảnh tượng hãi hùng này thoáng chốc làm tôi bất lực …Suốt đêm, nghe như có oan hồn gào thét xung quanh, nhiều lần ,tôi bụm mặt không dám nhìn từng đợt sóng lớn nhồi, phủ chụp lấy chiếc ghe tí teo …Anh PNH ngồi bên cạnh, mắt nhắm nghiền ,tay lần hạt chuỗi…Tôi tự an ủi đành phó thác phần số…

Mong thời gian vỗ cánh, còn kim đồng hồ cứ ù lì chỉ 5:AM,phía đông ưng ửng. Tử thần đi vắng, chúng tôi lên đường, chẳng bao lâu sau, vừa qua khỏi Thổ Chu, gặp một chiếc tàu ngoại quốc thật to đang chạy chầm chậm gần đảo. Chúng tôi thấy cờ trên tàu phất phới bay, không rõ cờ nước nào . Đang trong tình trạng thập tử nhất sinh,thấy tàu như gặp đươc cứu tinh.Vài người reo lên:-Tàu vớt tị nạn đó! Mau mau làm hiệu s.o .s ,Vinh lấy áo trắng cột vào một đoạn cây nhỏ, quơ liên tục .Mãi lo cầu cứu, quên tát nước, anh PNH la to:-Trời ơi! Phụ tôi tát mau! Hãy tự cứu mình trước đã! Chuyển hướng đừng đến tàu đó! Ai cũng ngạc nhiên hỏi: Sao vậy? Anh giải thích :-Các bạn nên nhớ rằng, tàu nước tự do không bao giờ dám đến gần Thổ Chu, họ có đường hải hành quốc tế .Chỉ có tàu của các nước cs mới ngang nhiên vào hải phận VN…

Dù tinh thần căng thẳng, tôi bật cười nói :-Có lẽ, tàu Liên sô đấy! Ai muốn đi Moscou giơ tay lên? Trung (CQN) hay tếu, đáp:-Tiếc nhỉ, tôi thích đi “bún-ga-ri” cơ! Anh em cười ồ! Tiếng cười công hiệu tuyệt vời pha lẫn gió biển khơi làm dịu cơn nóng thần kinh của mọi người .9: AM, ghe đến vịnh Thailand. Một chiếc tàu đánh cá Thái, từ xa tiến về phía chúng tôi . Đang chiến đấu sinh tử giữa trùng dương làm chúng tôi không còn lo sợ hải tặc, chuyển mủi ghe nhắm ngay họ, mong được cứu .

Thay vì, gặp tàu Thái phải lánh xa, đằng này, ghe chúng tôi băng băng xấn tới, làm họ hoảng( ?)chuyển hướng phóng mất dạng.Thất vọng. Nhìn quanh, một chiếc khác, thấy chúng tôi xăm xăm đến,họ bỏ chạy. Chúng tôi đuổi theo,giương cờ trắng, nhưng vô hiệu.
10 giờ . Phát hiện một điểm nhỏ tít xa, đoán già non sẽ gặp đảo, nét mặt mọi người rạng rỡ, niềm vui chớm nụ .Bỗng trời chuyển mây cho thuỷ sa phía trước. Mưa rơi mịt mùng, càng lúc càng gần làm hy vọng vụt tắt bởi đại họa sắp níu áo chúng tôi .Làm sao tát kịp khi mưa như trút xuống? Tôi than thầm:-Trời không mưa còn tát muốn khùng, huống hồ …thế nầy! Đường cùng ta ở đây! Tài công Hiếu biến sắc, lắc đầu…

Trời giết mình rồi anh H ơi! Tôi thở dài muốn ứa nước mắt: Tiếc chi thân xác này, chỉ buồn chưa đóng góp gì cho quê hương …Ghe vẫn lao vào sinh tử …Tiếng cầu nguyện thì thầm…khác nào phép lạ, cơn mưa còn cách chúng tôi khoảng 50m , đột nhiên ngưng hẳn. Rồi mưa ào ào phía sau lưng ghe .Kỳ diệu thay! Kỳ diệu thay! Tôi lẩm bẩm một mình, cảm ơn ông bà đã che chở (?)

Chuyện khó tin nhưng có thật!…

12 giờ trưa, giàn khoan dầu hiện rõ . Ôi! Còn sung sướng hạnh phúc nào hơn lúc này ?! Lương thực và dầu sắp cạn, sắp chết đuối ,vớ được phao! Chúng tôi ra hiệu cấp cứu và cho ghe cứ tiến qua vòng phao cấm của giàn khoan . Họ dùng ống dòm quan sát, chúng tôi thản nhiên chạy vào, nhưng họ không phản ứng gì .Một chiếc tàu lớn hiệu Panama neo ngay đó . Họ ra dấu cho chúng tôi cập sát tàu . Nhiều người ngoại quốc hiếu kỳ ra xem,thấy ghe khẳm, có đàn bà,trẻ con, đàn ông thanh niên đang hì hục tát nước .Họ lắc đầu lia lịa, tỏ vẻ thương hại . Đồ ăn,thức uống ,một ít quần áo,họ thảy xuống và nói:-Chờ một chút, sẽ có người đến tiếp nhận các bạn. Quả nhiên, 5 phút sau,một chiếc tàu Phi luật Tân nhỏ đến đón chúng tôi .Thật bồi hồi ,tôi nhìn con “ngựa què” chìm nhanh, cảm ơn ngươi giúp ta đến vùng hồi sinh.

30 -4 -1983 : Kỷ niệm QUỐC HẬN trên giàn khoan PANAMA .

Chúng tôi và bốn nhóm người ghe khác được ở tạm trên giàn khoan. Nghe nói,họ sẽ chuyển tất cả đến “xà lan” gần đó . Hôm nay,không hẹn mà gặp, không mời mà đến, chúng tôi ngồi lại với nhau, thắm tình ruột thịt, để tưởng niệm ngày oan nghiệt của dân tộc VN: Tám năm ,bầy quỉ đỏ bôi đen lịch sử, tắm máu miền nam dấu yêu .Là giây phút thiêng liêng nhất, chúng ta nhai lại bài học phản bội tàn nhẫn của đồng minh. Là vết chém sâu quắp sau lưng quân đội VNCH, luôn nhức nhối, mưng mủ..Khoảng mười CQN ngồi lại với nhau ôn những đau thương mãi ngun ngút trong lòng…

Chỉ một ít bánh ngọt và nước đun sôi mà cảm thấy ấm cúng kỳ lạ .Anh em nhạt nhòa trong quá khứ trở về đầy máu và nước mắt .Tưởng nhớ những chiến hữu anh hùng đã hy sinh vì Tổ Quốc trước và sau ngày Quốc Hận 30 tháng tư 1975…

Lực, trẻ tuổi nhất, phá tan không khí yên lặng:-Tôi đề nghị anh NHDiệm phát biểu cảm tưởng trước tiên vì anh là cựu thiếu tá có cấp bậc cao nhất ở đây .Với khuôn mặt sạm nắng Cao Bằng khắc khổ,anh NHD khoát tay :-Thôi mà! đến giờ phút này gọi tướng với tá gì nữa .Cái ngày tủi nhục đó, đâu có thằng vc nào đưa tay gở lon mình mà chính chúng ta sợ hãi tự vứt nó đi rồi làm cả sấp giấy BẢN THÚ TỘI với kẻ thù thì không có lý do gì chúng ta còn hãnh diện với nó nữa cả .Cùng cảnh ngộ, gông xiềng, tị nạn như nhau …mới thấm thía, một số lãnh đạo chúng ta cũng không hơn gì đồng minh…

Hoàng gật gù ngắt ngang:- Đúng! Chí lý! Buồn thay …Anh hùng khi khấp cũng khoanh tay …khí phách trở thành độc dược cho người ngả ngựa, bẻ kiếm ngang trời,phiêu bạt gió sương xứ người …Hớp một ngụm nước lấy giọng, anh NHD đăng đắng ươm buồn:

-Hôm nay, chúng ta đã thực sự thoát nanh vuốt vc, vừa trải qua chuyến hành trình kinh hoàng, tôi tưởng chừng mình được khai sinh một kiếp khác. Năm tháng bị nhục hình, bạn bè chết thê thảm trong tù, cứ nhoi nhói mãi trong đầu …Tôi không có cơ hội vào chiến khu, đành phải ra đi . RA ĐI KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ HÈN NHÁT, NẾU CHÚNG TA CÒN TRĂN TRỞ,TOAN TÍNH QUANG PHỤC QUÊ HƯƠNG! KHÔNG VÌ BƠ SỮA,VẬT CHẤT CÁM DỖ LÀM L Ư ƠNG TÂM H ÓA Đ Á, QUÊN ĐI ĐIỀU GỬI GẤM THIÊNG LIÊNG CỦA DÂN TỘC. HAY CÒN TỆ HƠN NỮA, NGỒI SALON KHUA BA TẤC LƯỠI PHỤC QUỐC, TỊ HIỀM, KHÍCH BÁC ĐÂM CHÉM NHAU …CHÚNG TA PHẢI THỰC SỰ DẤN THÂN VÀ TRONG SẠCH…

Trung,chưa già mà trán đã nhiều nếp nhăn, tiếp lời:-Con đường phía trước mặt, theo tôi nghĩ rất là chông gai .Làm người dễ biến dạng trước cám dỗ giàu sang…Tôi mong đến nước thứ ba sớm để xem đàn anh của chúng ta đã thực hiện được những gì ?

Lần lượt phát biểu, nhiều cảm tưởng rất đáng ghi nhớ,người nào cũng đầy ắp kỷ niệm đau thương, sẵn sàng lên đường trả thù …Tôi thầm nghĩ:-Hai chữ ĐỒNG TÂM, ĐOÀN KẾT quá quí giá,xưa nay chỉ tô điểm ở cửa miệng…Mấy ai biến nó thành sự thật ???

Lực chợt đứng lên:-Tôi đi nấu thêm nước,tới tiết mục văn nghệ rồi, xin mời các ông ca sỡi lên sân khấu! Nhiều tiếng cười và nói phụ họa, không khí trà đàm bắt đầu vui hẳn lên. Một số phụ nữ và trẻ em nghe nói hát hò cũng xúm lại “mua vé” thưởng thức .Cường tình nguyện làm hoạt náo viên.Vài người phản đối:-Ai cũng phải đóng góp hết cho thêm phần sôi nổi .Hát tưới hột sen, hay kể chuyện tiếu lâm…cho vui thôi mà …

Hoàng đề nghị:-Người nào trả nợ xong có quyền chỉ định người khác…Trung mở màn bằng ca khúc: ViệtNam ViệtNam.Tất cả cùng vỗ tay theo .Gây hào hứng, phấn khởi..Chiến nối tiếp với :Việt Nam quê hương Ngạo nghễ bằng giọng trầm hùng, nghiệp dư, nhưng khích động lòng “chiến sĩ” dễ sợ !Một tràng pháo tay vang lên tán thưởng, yêu cầu:bis,bis…Nhưng anh từ chối . Đến phiên Dũng, cáo lỗi trước: -Em vốn giọng vịt cồ, bài ca không thuộc hết, miễn cười cho ,bài: 20 mươi năm sau … Để thay đổi không khí tôi ngâm một đoạn trong tập :THƠ, NHẠC TRƯỜNG HẬN CA 30/4 . Rồi anh NHD kể chuyện tiếu lâm. Cường thì cười 6 kiểu .Lực châm biếm, móc họng lũ ngu dốt hà nội …
Hoàng kết thúc chương trình đầy ý nghĩa qua ca khúc:Không bao giờ quên anh…


HÀ NGỌC

*Sachilechannel: Nhân ngày tưởng niệm 45 năm QUỐC HẬN, KÍNH MỜI QUÝ VỊ KHẮP BỐN PHƯƠNG CÒN QUAN TÂM ĐẾN VẬN MỆNH DÂN TỘC, XIN MỞ LÒNG NGHE MỘT ĐOẠN Clip TRƯỜNG HẬN CA 30-4, VIẾT TỪ HỎA NGỤC VN, SAU NGÀY TƯỚNG HÈN DƯƠNG VĂN MINH TUYÊN BỐ BUÔNG SÚNG…XIN THẮP NÉN HƯƠNG TƯỞNG NIỆM TẤT CẢ NHỮNG ANH HÙNG CỦA QLVNCH ĐÃ ANH DŨNG HY SINH, TUẨN TIẾT ĐỂ BẢO VÊ MIỀN NAM THÂN YÊU NGÀN ĐỜI…Kính mong quý vị vui lòng bấm đăng ký & Like để nhận video THC30-4 kế tiếp. Chân thành đa tạ. 30-4-2020.

TRƯỜNG HẬN CA 30 4QH


usaelection gởi