Trong văn hoá tín ngưỡng của người phương Đông nói chung và Việt Nam ta nói riêng, con người luôn sống với một niềm tin mãnh liệt vào Thần linh, tin vào nhân quả luân hồi, tin vào thiện ác hữu báo, tin rằng mọi thứ mình có được đều do Thần ban cho: người sống thiện lương ắt được trời cao bảo hộ, có được phúc lành, cơm no áo ấm. Người sống ác độc, sát sinh hại vật ắt sẽ bị trời cao trừng phạt...
Theo cuốn Tục Di Kiên Chí - Trương Đồng xuống địa ngục có ghi chép một câu chuyện như sau:
Vào thời Nam Tống, tại đầu thôn Nam Hàm, huyện Bình Dư, Hà Nam có một ông lão họ Trương, mọi người thường gọi ông là Trương Lão Hán, người này kiếm sống qua ngày bằng nghề bắt chim. Trong nhà Trương Lão Hán chỉ có một cậu con trai, tuổi còn khá nhỏ...
Một ngày kia, con trai Trương Lão Hán đột nhiên qua đời. Lão Hán vừa thương con vừa sầu muộn nghĩ tới việc về già không có chỗ nương tựa, cả ngày khóc lóc thảm thiết không thôi. Sang ngày thứ ba sau lễ mai táng con trai, trong lúc Lão Hán đang ngồi khóc lóc bên mộ con mình, bỗng ông nghe thấy có tiếng rên trong mộ, ông kinh ngạc nói: “Con trai ta đã sống lại rồi!”, vậy là Trương Lão Hán bới mộ ra xem thử, quả nhiên đứa con trai của ông đã sống lại.
Sau khi được cứu lên khỏi mộ, đứa bé kể lại rằng: "Sau khi con chết, bị âm sứ giải đến âm ty, con đau khổ cầu xin quan âm phủ, nói rằng: ở nhà còn có cha mẹ già, xin cho con được sống lại phụng dưỡng cha mẹ cho đến cuối đời, làm trọn đạo hiếu của người làm con rồi mới về âm gian, được vậy có chết cũng không hối tiếc. Quan âm phủ thấy hoàn cảnh con đáng thương nên thả con về, trước lúc đưa con về quan âm phủ bảo: Hôm nay ta cho ngươi trở về nhưng với điều kiện ngươi phải nói với cha ngươi từ nay không được bắt chim, sát sinh hại vật nữa, làm được như vậy mới có thể kéo dài được thọ mệnh cho ngươi!”...
-
-
Hôm nay ta cho ngươi trở về nhưng với điều kiện ngươi phải nói với cha ngươi từ nay không được bắt chim, sát sinh hại vật nữa. (Ảnh: Wikipedia)
Trương Lão Hán nghe xong hồn xiêu phách lạc, lập tức về nhà đem thiêu hủy hết lưới bắt chim cũng như các loại dụng cụ săn bắt khác, rồi dẫn con trai lên chùa bái Phật.
Khi lên tới chùa, con trai của Trương Lão Hán thấy trong chùa có một vị tăng nhân họ Lữ, tuổi chưa đến 40, dáng người cao lớn. Cậu bé liền hỏi vị tăng nhân rằng: “Sư thầy cũng được hồi sinh rồi sao?”
Vị tăng nhân họ Lữ nói: “Ta đã từng chết bao giờ đâu?”
Cậu bé liền kể rằng: “Lúc ở âm gian con đã nhìn thấy thầy, thầy bị trói lên một cây cột đồng ở góc điện, xích sắt trói chân, lính cai ngục dùng gậy đánh tới tấp vào dưới nách thầy, máu chảy đầm đìa. Khi được quan âm phủ thả về, con đã hỏi lính cai ngục rằng cớ sao người kia phải chịu tội như vậy? Lính cai ngục nói: Y nhận lời tụng niệm kinh văn cho trai chủ (người bố thí cơm), vậy mà lại bỏ sót rất nhiều phần không niệm, vậy nên phải chịu ác báo này”.
Vị tăng nhân họ Lữ nghe xong rất lấy làm kinh hãi nghĩ bụng: “Thì ra đây là nguyên nhân ba năm nay dưới nách ta bị bệnh lở loét, việc ta bị lở loét con trai Trương Lão Hán không thể nào biết được, lời cậu bé nói chắc chắn đáng tin”.
Cũng kể từ đó tăng nhân họ Lữ kia hàng ngày ở trong phòng thiền chuyên tâm tụng kinh niệm Phật, thành tâm sám hối sai lầm của mình. Qua ba năm sau vết thương dưới nách của ông ta dần dần khỏi hẳn.
-
-
Cũng kể từ đó tăng nhân họ Lữ kia hàng ngày ở trong phòng thiền chuyên tâm tụng kinh niệm Phật, thành tâm sám hối sai lầm của mình. (Ảnh: Shutterstock)
Thiện ác hữu báo nhân quả tuần hoàn, việc này ở đời chỉ khác nhau giữa một niệm tin hay không tin mà thôi. Cổ ngữ có câu: "Bồ Tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả", con người đôi khi vì vô minh mà tạo nghiệp nhưng quả báo thì lại khôn cùng. Cũng giống như việc hiện nay có không ít chùa chiền và người dân vào tuần rằm mùng một, hay mỗi dịp hành hương, lễ bái, v.v. thường có tâm niệm mua chim cá thả phóng sinh để cầu công đức và may mắn. Tuy nhiên đó có thực sự là việc làm cầu may tạo phúc hay không? Bởi lẽ vì để có sinh linh cho mọi người phóng sinh mà người ta phải đi săn bắt khiến cho cá chim muông thú lâm vào cảnh tan đàn nát tổ. Đó là còn chưa kể đến việc nhiều con vật đã bị chết trong thời gian nuôi nhốt trước khi được bán đến tay người phóng sinh. Và ngay cả những con vật được thả cũng lại bơ vơ không biết phải đi đâu về đâu, trong số ấy cũng lại bị chết đi không ít. Tính ra, phóng sinh phúc chưa thấy đâu nhưng họa đã tạo rồi…
Có người cho rằng, đó là người khác bắt chứ tôi có đi bắt chúng đâu? Nhưng thử hỏi không có cầu, làm sao có cung? Kỳ thực đời người sống giữa lằn ranh nhân và quả, con người vô minh nhiều khi không thể thấu tỏ được căn nguyên của tốt xấu, họa phúc... làm người nếu như trong đối nhân xử thế có thể dùng tấm lòng thiện lương đối đãi với mọi việc thì ấy mới là phúc lớn. Trời cao tự khắc có an bài. Sống thiện lương dẫu phúc báo chưa đến thì họa cũng rời xa, quay đầu là bờ, thiện lương luôn là bến đậu.
Minh Vũ