TỰ DO KHÔNG MIỄN PHÍ
Thân gửi tuổi 30,
Mong rằng thư sẽ đến các bạn vào ngày quê hương thứ hai của chúng ta kỷ niệm 244 năm lễ Độc lập, 4/7/20.
Viết riêng đến các bạn tuổi trên dưới 30, công dân Mỹ. Say mê lý tưởng dân chủ, và luôn cảm thấy giữa bố mẹ và mình như hai thế giới khác nhau. Tôi thuộc thế hệ đi trước, có con lớn nay đã trên 40, con út tuổi 38, con dâu người Mỹ, và tất cả đều là cảm tình viên đảng Dân Chủ. Chúng tôi hiểu suy nghĩ của thế hệ các bạn. Vì chính chúng tôi cũng từng trải qua những năm tháng tuổi trẻ ngu đần không khác gì!
Các bạn quá may mắn, nhiều người đi học từ mẫu giáo đến tốt nghiệp đại học trên mảnh đất mang tên Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, nơi mà mỗi ngày từ hằng trăm quốc gia trên khắp thế giới, mọi người xếp hàng dài trước cửa Toà Đại sứ hoặc Lĩnh sự Mỹ để xin cấp chiếu khán nhập cảnh. Từ tiểu học, đến Trung học tất cả miễn phí, thậm chí đến bữa ăn trưa và xe buýt đưa đón hằng ngày cũng không phải trả tiền. Đúng là xứ sở thần tiên. Ai nhập cư trễ, theo gia đình diện HO, thì giờ này cũng công thành danh toại. Thế hệ cha mẹ các bạn, như chúng tôi không làm gì có cái may mắn đó. Tự do của các bạn được trả bằng chính máu xương, nhục nhã, tù tội của cha mẹ mình. Xin đừng vội kiêu hãnh.
Các bạn sống trong bình an, khi hằng trăm triệu trẻ em trên hành tinh này vật vã, bất hạnh! Những em bé bên lục địa Châu Phi, từ vùng sa mạc nóng bỏng, hay tận cao nguyên Việt Nam, nhiều em đi chân đất cả đời, chưa bao giờ biết trường học là gì! Triệu triệu em khác, đã phải đi làm từ tuổi ấu thơ, khiêng gạch đá, nhặt rác tìm đồ phế thải sống qua ngày. Giấc mơ của các em đó, đơn giản, không phải giầy Nike, Adidas, hay máy vi tính Apple như các bạn đâu! Nhiều khi chỉ là một nắm cơm nguội, vài mẩu bánh mì thừa để còn thấy ngày mai. Một manh áo lành lặn giữ cơ thể ấm áp ... Đơn giản như thế mà đã chắc gì được? Khi đi vào những đôi giầy êm ả, xin đừng quên hằng tỷ em khác cùng lứa tuổi chân đã chai đi vì sỏi đá, đừng nói gì đến lái xe hơi hẹn hò! Hay nhắn lời yêu đương qua iPhone!
Đừng bao giờ nghĩ rằng mình xứng đáng thừa hưởng những tiện nghi đó. Không đâu, tự do của các bạn đến từ sự hy sinh của biết bao nhiêu người khác, tự do đó không hề miễn phí như những bữa ăn trưa tại trường. Biết bao nhiêu cha mẹ Việt Nam đã ngày đêm làm hai việc để mang lại tiện nghi cho các con. Tự do có hôm nay, đến từ mồ hôi, và nước mắt tủi nhục trong đêm của cha mẹ các bạn.
Viết đến đây, tôi nhớ đến câu nói nổi tiếng của Mark Twain, "Ở tuổi 14, tôi nghĩ bố mình thật là chẳng biết gì, và không thể nào gần được. Nhưng vào tuổi 21, tôi thật kinh ngạc về những điều bố biết trong bẩy năm qua" (When I was a boy of 14, my father was so ignorant I could hardly stand to have the old man around. But when I got to be 21, I was astonished at how much the old man had learned in seven years). Khi làm cha mẹ, khi biết nhường miếng ngon cho con, lúc đó các bạn sẽ hiểu tự do của mình được đánh đổi ra sao, với giá nào, cao hay thấp?
Nước Mỹ đã và đang trải qua đầy thử thách cam go của Thượng Đế. Phong trào "Black Lives Matter" nổi lên, bọn "Antifa" bạo động, nhóm vô chính phủ "Anarchy" xâm chiếm đường phố, lập khu tự trị. Hãy ném đi đầu óc thiên kiến, vất đảng Cộng hoà và Dân chủ vào sọt rác, các bạn suy nghĩ xem ba nhóm nổi loạn trên có đủ thực lực để khuấy động nước Mỹ không? Chúng có đủ uy tín để đòi chính quyền địa phương ở các tiểu bang do đảng Dân chủ cầm quyền phải cắt giảm 1.5 tỷ đô la trong ngân sách cảnh sát như ở New York? Sức mạnh của chúng ở đâu, mà đuổi cả cảnh sát, chiếm cứ sáu khu phố, xưng danh "Khu tự trị" như ở Seattle? Rồi phong trào giật đổ tượng các vị tổ phụ, danh nhân Hoa Kỳ, nếu chính quyền địa phương không cho phép, đố chúng nó làm được? Các bạn tự hào hiểu biết hơn cha mẹ, nói tiếng Anh lưu loát, nhưng trí thông minh còn nông cạn lắm! Có bao giờ các bạn suy nghĩ xem đằng sau những nhóm đó là các chính trị gia thuộc đảng phái nào? Tại sao họ im lặng? Bọn kên kên chính trị gia, giấu mặt sau lưng các nhóm trẻ ranh trên đã đặt quyền lợi đảng phái lên trên đất nước, quê hương.
- Xem truyền hình, chúng ta thấy những thanh thiếu niên trẻ, da trắng nhiều hơn da đen, thi nhau xỉ vả cảnh sát bằng những lời thô tục. Nhổ vào mặt cảnh sát, thậm chí có người còn cởi trần để hở ngực không khác gì phụ nữ để chửi cảnh sát, đoán thôi, có lẽ là một cậu chuyển giới? Tự do là như thế phải không? Đó không phải là thứ tự do mà bố mẹ các bạn liều chết vượt đại dương đánh đổi! Đó là rác rưởi nhân danh tự do! Số đông người Mỹ "thầm lặng" sẽ quét dọn bọn kên kên chính trị gia trong ngày 3/11/20. Hãy chờ và xem.
- Thị trưởng thành phố Seattle, nói những kẻ chiếm đóng bất hợp pháp sáu khu phố là những người biểu tình ôn hoà. Ra lệnh cảnh sát bỏ nhiệm sở, đặt tên cho hành động phi pháp "Mùa hè yêu thương". Cho đến khi, những kẻ biểu tình ôn hoà đó đến trước cửa nhà bà ta la hét, khu tự trị nhanh chóng biến thành "Mùa hè đau thương". Lúc đó mới tỉnh ngủ, ra lịnh cho cảnh sát tái chiếm lại các khu phố, và gọi họ là bọn phản loạn! Tự do vấp ngã, chính vì bọn chính trị gia ngu xuẩn thiên tả đó, thành phố Seattle thiệt hại hằng triệu đô la chỉ để quét dọn đám rác rưởi vô chính phủ. Vâng, các bạn là những người bầu cho đám kên kên vào vị trí lĩnh đạo. Họ đòi cắt giảm hay loại bỏ cảnh sát, nhưng lại lấy tiền thuế của chúng ta mướn bảo vệ tư! Các bạn đang tôn thờ những thần tượng giả tạo, la hét đồng bóng như bọn say ma tuý!
- Đau thương hơn cả, tối hôm qua, Thứ tư 1/7, tôi đã khóc khi thu lại toàn bộ hơn nửa tiếng chương trình Hannity trên đài truyền hình Fox News, phỏng vấn ông Horace Lorenzo Anderson, một người cha đau khổ, nước mắt ràn rụa nói về đứa con trai 19 tuổi Horace Lorenzo Anderson Jr., bị giết trong khu tự trị CHOP, Seattle.
Người cha Mỹ da đen đó không cần biết về chính trị! Ở tuổi 50 anh khóc cho đứa con 19, đứa con mà anh dậy chơi bóng bầu dục từ tuổi thơ ấu, hôn mỗi buổi sáng, nói lời yêu thương hằng ngày. Giờ đây không còn con để nói nữa! Đau khổ hơn cả, không một nhân viên cảnh sát hay cứu thương nào vào cấp cứu được, vì bọn nổi loạn khu tự trị không cho họ vào. Khốn nạn hơn thế nữa, chẳng một lời điện thoại từ Thống đốc đến Thị trưởng gọi chia buồn, hỏi thăm hay đề nghị giúp đỡ. Người thanh niên tuổi đầy mộng mơ đã ra đi vì viên đạn của người đồng chủng. Người cha tan vỡ trái tim từ nay cho đến ngày ông ta gập lại con nơi nước Thiên đàng. "Black Lives Matter" như thế đó, chẳng qua chỉ là một nhóm bị giật dây, đứng ra hô hào lợi dụng chính xác thân người anh em đồng chủng!
Trong mùa bầu cử, hai đảng phái thi đua nói xấu nhau là chuyện dễ hiểu, thích hay không cũng phải chấp nhận. Mới đây, đảng Dân chủ làm ầm lên về bản tin trên The New York Times, một tờ báo chống Trump công khai, về việc Nga trả tiền cho Taliban để giết hại lính Mỹ tại Afghanistan! Thế còn chuyện Đại sứ Hoa Kỳ, J. Christopher Steven và ba nhân viên Mỹ bị giết thảm khốc vào năm 2012 tại Benghazi, Libyia, dưới thời Tổng thống Obama, ông Phó Joe Biden, và bà Ngoại trưởng Hillary Clinton sao không thấy các vị Dân chủ cất lên tiếng nói? Đúng là chính trị đảng phái! Người thông minh như các bạn vẫn không thấy.
Hai tin vui sáng nay, riêng trong tháng 6/20, nước Mỹ đã có thêm 4,800,000 người có việc làm, đưa tỉ lệ thất nghiệp xuống còn 11.1%. Kinh tế quyết định lá phiếu của dân Mỹ vào hơn một trăm ngày nữa. Thứ hai, những kẻ cầm đầu xách động giới trẻ giật tượng đài lịch sử, đã có người bị bắt, và tại Oregon một tay thủ lĩnh đã ra đầu thú. Mong rằng các bạn đã và sẽ không tham dự những cuộc biểu tình ngu xuẩn đó. Đây chỉ là những thử thách, và nước Mỹ dưới sự che chở của Thượng Đế sẽ đứng vững.
Thượng Đế phù hộ cho nước Mỹ! God Bless America! Bình an trong ngày Fourth of July!
Nguyễn Tường Tuấn
<tuan@1TeamConcept.com>
03/07/2020
usaelection gởi